Anh là người làm cho xưởng may nhà tôi, kém tôi 5 tuổi, tính tình trẻ con nhưng rất thật thà, vì thế mà tôi yêu anh. Chúng tôi hẹn hò bí mật được 2 tháng rồi quyết định công khai để tiến tới hôn nhân Ba mẹ tôi tỏ vẻ không đồng ý vì gia đình anh nghèo, không môn đăng hộ đối, với lại tuổi tác có phần chênh lệch khá nhiều. Nhưng do ý tôi đã quyết nên ba mẹ cũng xuôi theo, không cấm cản gì.
Cuộc sống hôn nhân của tôi và anh ấy ban đầu rất hạnh phúc. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối nên việc thu tiền mối lái hằng tháng, tôi nói ba mẹ là giao cho anh. Và đều đặn như vậy, tiền hàng tháng rất đầy đủ không thiếu một đồng nào, tiền xăng cộ, chi tiêu, đến những khoản phí nhỏ nhất anh cũng thật thà báo cáo với tôi. Chính vì vậy mà tôi lại càng tin tưởng anh hơn.
Anh chỉ đi ra ngoài vào cuối tháng, còn những ngày khác thì phụ việc trong xưởng, ít khi tụ tập chơi bời. Nhìn anh chăm chỉ, chịu khó, ba mẹ tôi cũng bớt phần nào lo lắng, và bắt đầu đối xử với anh như con cái trong nhà.
Nhưng sau đó, tình cảm vợ chồng cũng nhạt dần vì tôi không thể mang thai. Anh cũng nhiều lần an ủi nhưng tôi hiểu được việc có con quan trọng với một đôi vợ chồng như thế nào. Tôi đã tìm nhiều cách điều trị nhưng mọi việc không mấy khả quan.
Thời gian cứ trôi qua, anh cũng tiếp tục công việc thu tiền như mọi khi, nhưng không hiểu sao số tiền mỗi tháng lấy về lại thiếu hụt hơn một nửa so với số hàng giao đi. Hỏi thì anh nói là người ta thiếu lại, tháng sau thanh toán luôn, thấy người ta làm ăn khó khăn nên anh cũng không đòi. Những lúc như thế tôi chỉ biết gật đầu cho qua mọi chuyện nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi.
|
Chồng tôi có con riêng với người phụ nữ khác - Ảnh: Internet. |
Thời gian sau đó, mỗi tháng, anh đột ngột biến mất mấy ngày trời, điện thoại không liên lạc được, cũng không nói không rằng gì. Tôi lo sốt vó tìm kiếm anh khắp nơi. Cuối cùng anh cũng trở về, hỏi thì anh nói đi về quê thăm bà con dòng họ. Nhưng trước khi cưới, ba mẹ anh mất đã lâu, dưới quê lại không có họ hàng gì, vậy tại sao anh phải nói dối? Tôi thật sự rất thất vọng. Niềm tin của tôi với anh đã không còn nữa mà thay vào đó chỉ là một nỗi hoài nghi không lời giải đáp.
Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Một ngày, anh dắt díu 4 đứa nhỏ, đứa lớn nhất 6 tuổi, đứa nhỏ nhất 2 tuổi đến trước mặt tôi và nói đó là con của anh. Tôi chết lặng, lòng đau như cắt, miệng cứng đơ không nói được gì. Anh nói 4 đứa bé này là sản phẩm của anh và một cô gái, sau khi đẻ đứa thứ 4 và moi được một mớ tiền từ anh, cô ta đã bỏ đi. Anh không biết làm gì nên đem về nhờ tôi nuôi hộ, dù gì tôi cũng không có con, nên anh nghĩ tôi sẽ nuôi chúng.
Tôi vô cùng đau lòng. Trước đây tôi cứ nghĩ anh thật thà nên mực tin tưởng nhưng giờ đây lòng tin của tôi lại bị chà đạp. Không chỉ vậy, tôi còn phải gánh luôn 4 'của nợ' mà chính anh ta đã tạo ra.
Đàn bà à, tin ai thì cũng phải giữ lại một chút gì đó cho mình, đừng tin tưởng tuyệt đối, nếu không bạn chỉ tổn thương mà thôi.