Tôi và vợ quen nhau từ thời đại học. Ngày xưa, cô ấy học giỏi nhất nhì khoa, còn tôi chỉ là chàng trai bình thường. Sau nhiều tháng "cầm cưa", cuối cùng chúng tôi cũng thành một đôi.
Hẹn hò được 3 năm, chúng tôi tiến tới hôn nhân vì trót dính bầu. Tôi cùng nhóm bạn quyết định khởi nghiệp công ty về công nghệ, còn vợ đành lỡ dở sự nghiệp để chăm con.
Chúng tôi thống nhất sau khoảng 1-2 năm, con cứng cáp và có thể đi nhà trẻ, vợ sẽ đi tìm việc. Với khả năng của cô ấy, có được một công việc tốt với mức thu nhập ổn định không khó.
Tôi không phủ nhận tôi có tính gia trưởng, chiếm hữu cao. Lập nghiệp với bạn bè khá thành công, kiếm được một khoản kha khá, tôi không còn muốn vợ đi làm nữa.
Biết vợ đang ở nhà với con quen, thương con và không nỡ xa con, hàng ngày tôi cố gắng thủ thỉ, khuyên vợ chưa nên đi làm vội, tập trung chăm sóc cho em bé. Còn về vấn đề kinh tế gia đình đã có tôi lo liệu. Nếu vợ không xin được việc, cô ấy có thể đến làm ở công ty tôi.
Sau nhiều ngày nghe tôi khuyên nhủ, vợ cũng xuôi tai và chấp nhận ở nhà thêm một thời gian nữa. Thấm thoắt cũng 8 năm trôi qua, cô ấy vẫn an phận ở nhà, công việc của tôi thì ngày càng tốt lên.
Giờ làm giám đốc công ty lớn, quen biết với nhiều người tài giỏi, xinh đẹp về nhà gặp vợ đôi khi tôi cảm thấy hơi chán nản. Vợ tôi không còn là người con gái mà tôi ngưỡng mộ trước kia. Từ ngày sinh con, cô ấy không còn quan tâm đến bản thân, ăn mặc xuề xòa, không bao giờ trang điểm nên trông già hơn hẳn tôi.
Công việc của tôi khá bận, nhưng nói thật cũng có những hôm tôi kiếm cớ gặp khách hàng để đi nhậu với bạn bè, tránh tiếp xúc với vợ quá nhiều. Tôi biết như thế là không ổn, nhưng tôi khá mất hứng khi nhìn thấy cô ấy. Dù tôi đã nhắc nhở vợ nhiều lần về hình thức, cô ấy vẫn không thay đổi.
Trong một lần uống rượu cùng bạn thân khởi nghiệp với mình, cũng là bạn đại học chung của vợ chồng tôi, cậu ấy hỏi về tình hình gia đình tôi. Cậu ấy nói, vợ tôi xưa là niềm mơ ước của bao người, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, năng động, ở khoa không có chàng trai nào không mê.
Đám nam sinh ngày đó đều rất ghen tỵ với tôi vì có được nàng. Sau này, cuộc sống gia đình tôi cũng là niềm mơ ước của bao người: Chồng mở công ty thành công, vợ ở nhà chăm con trai kháu khỉnh.
Đang ngà ngà say, đáp lại lời của bạn, tôi nói: "Chán lắm. Cô ấy không giống như ngày xưa nữa rồi, chẳng giúp ích được gì cho tôi cả".
Câu chê bai vợ của tôi khiến người bạn ngạc nhiên. Cậu ấy bảo tôi "có phúc không biết hưởng", trách tôi không biết suy nghĩ và mang ơn người phụ nữ luôn ở bên tôi từ ngày còn gian khó, hy sinh bản thân vì gia đình, để tôi có thể yên tâm khởi nghiệp.
Cậu ấy bảo người giỏi giang như vợ tôi kiếm đâu cũng được việc tốt nhưng vẫn chấp nhận ở nhà cũng chỉ vì chồng, vì con. Vợ tôi vốn dĩ xinh đẹp, chỉ cần trang điểm một chút, ra ngoài khối đàn ông theo đuổi.
Có một chuyện cậu ấy luôn muốn nói ra nhưng bị vợ tôi cản lại. Đó là có giai đoạn công ty tôi gặp khủng hoảng, chính vợ tôi là người "quân sư" lên phương án giải quyết, gặp gỡ một số đối tác đầu tư giúp cho chúng tôi. Tuy nhiên, cô ấy muốn giữ bí mật trước mọi người vì không muốn chồng mất mặt, bị nhân viên nghĩ không giỏi bằng vợ.
Bạn bè cũng nhiều lần khuyên cô ấy nên đi làm lại, quan tâm đến vẻ ngoài hơn không có ngày mất chồng nhưng cô ấy đều từ chối. Vợ tôi bảo, cô ấy biết tôi không thích vợ đi làm và chỉ muốn toàn tâm toàn ý là hậu phương vững chắc cho tôi. Chuyện làm đẹp cũng không cần thiết vì cô ấy tin tôi không bao giờ phản bội mình.
Hơn nữa, vợ tôi không muốn chi tiêu nhiều cho bản thân mà tiết kiệm được càng nhiều càng tốt. Công ty tôi đang kinh doanh tốt, nhưng không thể nói trước tương lai sẽ ra sao. Cô ấy muốn có khoản tiền phòng khi tôi cần dùng đến.
Đặc biệt, bạn tôi tiết lộ, vợ tôi từng có lần tâm sự biết tôi có chút lạnh nhạt với cô ấy. Cô ấy cũng khá buồn nhưng luôn tự an ủi bản thân, vợ chồng sống nhiều năm với nhau như thế là bình thường, ai chẳng có lúc này lúc khác.
Nghe những lời bạn thân nói, tự dưng tôi chảy nước mắt. Thời gian qua không hiểu đầu óc tôi bị làm sao, tôi hay coi thường, chê bai người vợ tần tảo của mình. Tôi chán vì cô ấy thay đổi mà quên mất rằng, chính mình đã làm cho cô ấy thay đổi.
Từ cô gái xinh đẹp, tài giỏi ở trường đại học, vợ tôi đã chấp nhận ở nhà nội trợ vì tôi mà tôi cứ nghĩ đó là điều hiển nhiên, không hề biết ơn vợ. Tôi chê cô ấy luộm thuộm, không biết trang điểm, mua quần áo mới nhưng mấy năm qua, tôi cũng chưa từng mua tặng cô ấy những thứ đó.
Tôi đã quá vô tâm và thiển cận. Chào tạm biệt bạn, tôi vội vàng bắt xe về nhà.
Giờ đây, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến vợ để nói rằng: "Vợ ơi, anh yêu em. Cảm ơn em vì đã đồng ý ở bên anh, làm vợ anh".