Cuộc hôn nhân của tôi và Thảo đang đứng trên nguy cơ đổ vỡ... Tôi cũng có lỗi, nhưng cô ấy lại càng quá đáng hơn khi dám dan díu với cậu bạn thân của tôi. Đã thế, Thảo không hề tỏ vẻ ăn năn, hối lỗi xin tôi tha thứ, cô ấy còn lên mặt giống như thách tôi dám ly hôn vậy!
Mà cũng phải thôi, chính Thảo đã dám công khai cho tôi biết chuyện ngoại tình, thì ly hôn có lẽ cũng là điều mà cô ấy nghĩ tới... Tôi thật sự rất khó xử và không biết nên làm sao!
Yêu nhau hơn 3 năm, tôi và Thảo về chung một nhà. Cả hai chúng tôi đều điều kiện khá, tuy nhiên kết hôn muộn vì muốn ổn định sự nghiệp. Tôi có công ty riêng, Thảo cũng giữ vị trí quan trọng trong một tập đoàn lớn. Cuộc sống của chúng tôi là ao ước của nhiều người...
Nhưng hơn 1 năm chung sống, cả hai vợ chồng vẫn việc ai nấy làm, tiền ai nấy giữ, con cái thì chưa, tôi thấy chán. Mặc dù cũng hay đi du lịch, ăn hàng sang trọng đấy nhưng tôi chỉ cảm giác giống như yêu, không giống 1 gia đình. Thảo cũng không có ý định bớt việc để ở nhà làm bà nội trợ, phục vụ chồng con.
Tuy nhiên, điều khiến tôi khó chịu nhất là cô ấy trì hoãn sinh con. Tôi giục vài lần, Thảo từ nhỏ nhẹ cho tới gắt gỏng, đại ý cô ấy lý do rằng: "Em vừa mới lên chức chưa lâu thì cưới, thế đã khiến các sếp không hài lòng rồi. Hiện giờ, em cần ổn định ở vị trí này rồi mới tính tới chuyện con cái. Em cũng bàn với anh nhiều lần rồi còn gì, anh cứ ậm ừ rồi lại thúc giục, đừng lươn lẹo thế chứ!"
Tôi vừa chán, vừa bực bội khi bị vợ gọi là "lươn lẹo". Cuối cùng tôi đành mặc kệ, không buồn nói gì và cố chờ ngoài 2 năm Thảo sẽ sinh con...
Nhưng một thời gian sau đó, tôi có quan hệ ngoài luồng với em sinh viên nọ. Cô bé ấy vào công ty tôi thực tập, ban đầu tôi cũng để ý chút vì cao ráo, trắng trẻo, xinh xắn. Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng thấy đó là một kiểu hoàn toàn khác vợ tôi. Cô bé ấy hiền lành, dịu dàng, yếu đuối, mong manh, dù vụng về nhưng cũng không khiến người khác chán ghét.
Cô ấy nhìn tôi, nhưng là ngưỡng mộ và nuốt lấy từng lời tôi nói, không phải là trách mắng và coi thường như vợ tôi. Thảo quá thông minh, cô ấy thiếu đi sự tôn trọng với người chồng của mình. Cô ấy cũng chẳng cần tôi che chở, dù không có tôi, Thảo vẫn làm tốt mọi thứ, thành công và giàu có!
Tôi cho rằng cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, buồn tẻ chính vì vợ mình, tôi tặc lưỡi cho phép bản thân ngoại tình. Và rồi, tôi với nhân viên của mình qua lại...