Em là người Bắc, lấy chồng ở miền Nam. Trước đây em thi Đại học trong Sài Gòn, ra trường rồi làm luôn ở đó nên mới quen anh.
Chồng em quê gốc ở Nam Định nhưng cả gia đình đã chuyển vào Sài Gòn sống từ lâu. Giờ ở quê nhà anh toàn họ hàng xa, mọi người hi hữu mới về quê 1 lần.
Thực ra hồi đầu biết em yêu anh, gia đình cũng cấm đoán ghê lắm. Vì em cưới chồng ở đó là tập xác định sống miết trong ấy. Nhưng nói thì dễ, bỏ thì khó. Tụi em yêu nhau và cũng lỡ có bầu nên buộc phải cưới. Em lấy cái cớ nhà anh gốc ở Nam Định thì cũng sẽ có lúc anh về để thuyết phục bố mẹ đừng ép em bỏ thai.
Mẹ chồng em mất cách đây đã 3 năm, chị gái anh thì đã đi lấy chồng. Nên sau khi cưới xong, chúng em ở chung với
bố chồng trong Sài Gòn. Ông năm nay mới ngoài 60 nhưng còn khỏe và yêu thương con cháu. Nhưng ông lại phải cái thói gia trưởng, kỹ tính. Tiếng là không phải sống chung với mẹ chồng nhưng em ở với bố chồng cũng chẳng thoải mái gì.
Đến bữa ăn ông cấm không cho ai hé răng nửa lời, tivi cũng chả được xem vì cho rằng làm thế là mất lịch sự. Mấy tháng đầu em nghén quá không ăn uống được, ông không cho ngồi chung mâm cơm nữa mà bắt ra ăn riêng chỉ vì: “Ăn uống dù thích hay không cũng phải cố mà nhai cho ngon miệng, cứ trệu trạo như thế làm người khác cũng mất hứng ăn”.
Một ngày bố chồng bắt em phải quét cái nhà 4 tầng 2 lần vì sợ bẩn. Ông chả ngại con dâu đang bầu bí mà vẫn cứ sai đi lau chùi. Nói thuê giúp việc thì ông bảo: “Mất tiền lại làm chả được như ý mình, việc nhà tốt nhất không nên phiền lụy người ngoài”.
Đó là chưa kể hôm nào nghỉ làm em còn thấy sợ ở nhà, vì không bao giờ được nghỉ ngơi. Sáng em vẫn phải dậy từ 5h như mọi ngày để dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn sáng. Mới thư thư tay được lúc tới 8h ông đã giục đi chợ nấu cơm trưa ngay, chiều thì từ 3h đã rậm rịch nấu nướng bữa tối. Bố chồng em rảnh quá, thành thử lúc nào cũng sợ con cháu đi chợ nấu nướng muộn. Có khi đang ăn bữa trưa ông đã hỏi: “Chiều nay tính nấu cái gì?” luôn rồi.
Còn quần áo cứ giặt xong là phải phơi ngay. Ông không cho phép được phơi qua đêm vì sợ sương lạnh. 1 lần em bận công việc phải lên cơ quan sớm nên bấm máy giặt đấy mà vẫn chẳng đợi để phơi trước khi đi làm được. Chiều tối vừa về đến nhà em đã bị ông la lười nhác, ỷ lại. Em dựng cái xe ngay đấy rồi vội vàng lên tầng lôi đống quần áo ra đi phơi ngay mới dám xuống nhà nấu nướng tiếp. Trong khi ông ở nhà cả ngày, thừa biết con cháu bận mà cũng chẳng chịu phụ chút gì.
Cũng có khi chồng em nói nhưng ông vặn lại ngay: “Tao là bố mày hay là em mày mà mày sai? Nhà đầy con cháu mà bắt ông đi làm ba cái thứ vớ vẩn đấy à!”.
Cũng vì bố chồng khắt khe như thế nên em sợ ở cữ tại nhà. Em kiếm cớ ở lại không có ai chăm nên từ tháng thứ 7 đã xin về nhà ngoại sinh con.
Đúng là chả ở đâu cho bằng nhà mình. Em về ngoại đời như được lên tiên, chả phải động tay làm việc gì. Mỗi ngày được ngủ nướng và ăn uống không sợ bị kêu, làm gì cũng không ngay ngáy có bố chồng sau lưng soi xét…
Em sinh thường được 1 thằng cu 3,2kg, cả nhà ai cũng mừng. Từ ngày có cháu hầu như tối nào ông cũng bắt chồng em điện ra hỏi thăm 2 mẹ con. Tính đến nay là con em được 18 ngày rồi.
Thỉnh thoảng mẹ và các chị em vẫn hỏi chuyện bao giờ thì vào Nam. Mọi người không nghĩ đến ông mà chỉ sợ em để chồng vắng hơi vợ lâu quá. Em đã bảo con được 1 tuổi mới vào, nhưng mẹ đẻ đã rào trước con 6 tháng là phải vào ngay.
Ấy mà lần nào điện ra bố chồng em cũng toàn nói ý nhà ngoại giữ cháu lại vừa phải thôi. Ông ở trong này cũng nhớ cháu nhiều các thứ. Em nghe mà bực mình vô cùng.
Bực nhất là hôm gần đây, bố chồng điện ra quát con dâu rằng: “Chứ tính bao giờ về đấy, Tết nhất đến nơi rồi!”.
“Dạ, cháu còn nhỏ quá em định ra Tết cơ bố”.
“Ra Tết là ra Tết thế nào, năm đầu về nhà này con dâu không được phép vắng mặt. Khách khứa đến nhà lấy ai mà tiếp? Rồi nấu nướng các thứ nữa”.
“Dạ con không ngại, con cũng khỏe rồi nhưng thằng bé còn chưa được 1 tháng mà ông”.
Ông gằn giọng: “Từ đây đến đấy cũng hơn tháng rồi, đi máy bay được rồi, liệu liệu mà vào đi!” rồi tắt luôn máy.
Tối ấy em điện thoại, nhắn tin than thở với chồng mãi. Anh cũng chịu thông cảm cho vợ, cũng hứa là sẽ khuyên nhủ ông chịu khó 1 năm vắng con dâu, vắng cháu nội xem sao. Nhưng em nghe biết bụng vậy thôi chứ thừa hiểu anh khó mà nói được. Từ ngày em về đây đến giờ, có mấy việc mà chồng em nói lại được ông đâu.
Giờ em chả biết phải làm sao nữa các chị ạ. Em thương con, rồi còn xót bố mẹ mình nữa. Con gái lấy chồng xa chả mấy khi được về nhà. Nhất là bố chồng em thế này thì tình hình sau thằng bé lớn chút cũng khó mà về nhà ngoại ăn Tết với mọi người được!