Tôi quen Tuyên một cách rất tình cờ, nhưng càng bất ngờ hơn khi anh là đại gia đích thực (đúng hơn bố mẹ anh đại gia). Yêu nhau 2 tháng tôi mới biết, mẹ tôi từ phản đối gay gắt lại quay ngoắt sang vun vén. Và mỗi lần tôi bật mí thêm 1 chút về khối tài sản kếch xù nhà Tuyên, mẹ lại càng quý mến chàng rể tương lai và giục cưới vội.
Mẹ tôi là người thực tế nên luôn dạy chị em tôi rằng "mai này tìm thằng nào nhà giàu mà lấy, như mẹ lấy bố mày phí cả nhan sắc". Nghe nhiều tôi cũng bị ảnh hưởng thật.
Từ thời cấp 3, tôi cũng chỉ quen những anh chàng giàu có, chiều được mình trong khi hội bạn chỉ chăm chăm mấy anh đẹp trai. Lên đại học, tôi bắt đầu yêu hẳn những đàn anh đã ra trường, đi làm vì túi tiền sẽ rủng rỉnh hơn. Với Tuyên lại khác, tôi quen anh hoàn toàn tình cờ. Lúc bắt đầu, tôi bị thu hút vì tính cách anh khá thú vị, và có vẻ cũng không hề nghèo. Rồi tôi nhận lời với suy nghĩ: "Yêu thử cho biết, mấy khi mình yêu 1 người không phải vì tiền đâu? Không chiều được thì bỏ, lo gì!"
Cuối cùng, mỗi lần đi chơi Tuyên lại đi 1 chiếc xe máy khác nhau, dẫn tôi tới những khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Anh bật mí bố mẹ làm kinh doanh, gia đình đang ở 1 căn nhà bình thường nhưng khối bất động sản của họ không phải dạng vừa. Bản thân Tuyên thì làm lương khá cao, anh đã tự mua 1 căn nhà riêng và sắm vài chiếc xe phân khối lớn cho thỏa đam mê. Nghe tới đây, tôi hiểu rằng chồng tương lai của mình đây rồi!
Và sau hơn 2 năm trời yêu đương, chúng tôi cũng tính tới chuyện làm đám cưới. Bố mẹ Tuyên là người có học thức, cư xử lịch sự, chưa 1 lần ghét bỏ nàng dâu tương lai chỉ vì tôi là gái tỉnh lẻ, gia cảnh không tương xứng. Tôi tới nhà chơi, bà cũng không thử thách hay bắt tôi phải làm gì, thậm chí tôi đòi đi rửa bát bà cũng không cho.
Khi tôi thật thà chia sẻ khả năng nội trợ chỉ ở mức bình thường, đủ nấu bữa ăn gia đình đơn giản, bà cũng xua tay, khẳng định: "Ôi giời, khéo quá mà làm gì! Mình có phải đầu bếp nhà hàng hay định mở quán ăn đâu mà cần khéo! Cháu chỉ cần biết mỗi thứ 1 tí, đủ nấu bữa ăn gia đình, chăm lo được cho chồng con là tốt rồi!"
Nghe xong mà tôi càng thêm quý bà! Người đâu vừa giàu lại vừa tâm lý vậy chứ! Nhưng tôi chẳng bao giờ ngờ được, mọi thứ gần như xong xuôi thì đám cưới có nguy cơ bị hủy. Lý do cũng chỉ bởi sự đòi hỏi quá đà của mẹ ruột...
Khi gia đình hai bên đi thăm nhà, nói chuyện, mẹ chồng có hỏi quê tôi thường thách cưới bao nhiêu. Mẹ tôi mới chép miệng, đáp: "Ở quê em mỗi nhà mỗi khác chị thông gia ạ, cũng tùy vào gia cảnh nhà trai nữa!"
Mẹ Tuyên vẫn rất nhẹ nhàng, cười hỏi: "Vậy nhà mình muốn bao nhiêu, chị cứ nói đi gia đình tôi sẽ cố đáp ứng".
"Chắc chị chẳng phải cố đâu, chuyện nhỏ ấy mà. Chúng tôi nghĩ 1 căn chung cư là được... Loại nhỏ thôi, ít nữa cháu nó sinh thì chúng tôi lên ở đỡ đần ấy mà. Hơn nữa, chúng tôi ở đó có lẽ cũng để giữ thể diện cho anh chị ấy..." - Mẹ tôi đáp.
Tôi nghe xong còn sốc. Trước đó mẹ bảo đòi nhà trai chi trả hết tiền cỗ, khoảng vài trăm triệu tôi đã can rồi. Nhưng mẹ bảo tôi ngu, nhiêu đó không là gì so với khối tài sản nhà Tuyên. Tôi cũng cứ thế mà xuôi theo, song giờ bà đòi hẳn 1 căn chung cư thì... quá đáng quá!
Thật may, mẹ chồng nghe xong vẫn cười tươi như lúc đầu. Bất ngờ hơn, bà đồng ý!
Sau khi gia đình trai ra về, mẹ tôi gõ đầu con gái rồi bảo: "Thấy chưa, mày dại lắm con ạ! Họ giàu có thì mình phải xin 1 chút chứ. Mày lấy chồng giàu rồi, thế bố mẹ cứ nghèo khổ mãi thế này à? Mình làm thế cũng là nghĩ cho người ta thôi."
Khoảng 1 tuần sau, bố mẹ Tuyên lại tới. Nhưng khi chìa ra sổ đỏ của vài miếng đất, sổ hồng chung cư... mẹ tôi sáng mắt lên thì mẹ chồng tương lai như tạt gáo nước lạnh vào mặt: "Thú thật, gia đình tôi sở hữu không ít bất động sản ở vị trí đắc địa, 1 căn chung cư anh chị yêu cầu chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng, bản thân con trai tôi cũng không được cho sẵn, nó phải tự đi làm, tự kiếm tiền mua nhà, mua xe. Mai này 2 đứa cưới nhau tôi cũng không cho đâu chị ạ, tôi muốn dạy chúng phải tự nỗ lực.
Chị thách cưới 1 căn chung cư tôi thấy hơi quá. Nhưng quan trọng nhất, từ đó tôi nhận ra cách dạy con của chúng ta khác biệt quá. Sợ con gái chị sẽ không thích nghi được khi về gia đình tôi. Thế nên, sau 1 tuần suy nghĩ thì chúng tôi sợ 2 đứa không hợp. Đám cưới lần này cần suy nghĩ thêm!"
Nói xong, họ đi về. Tuyên nhìn tôi mà không nói nên lời. Mẹ tôi vô cùng tức giận, không ngừng chửi bới. Mẹ tôi lại khăng khăng rằng gia đình chồng lật lọng, hứa thật nhiều rồi lại thất hứa. Mẹ tôi lại gọi điện cho Tuyên, trách anh "chơi chán" tôi rồi muốn đá, coi chuyện cưới xin như trò đùa, ép anh phải bồi thường 2 năm thanh xuân cho tôi.
Tuyên sau đó có nhắn cho tôi xin lỗi, rằng việc mẹ anh làm anh cũng bị bất ngờ, hiện giờ thì không khuyên can được. Nhưng anh cũng khẳng định đám cưới nhất định sẽ diễn ra, việc mẹ chồng tương lai làm chỉ là "dạy" cho mẹ tôi 1 bài học mà thôi. Anh bảo hy vọng mẹ tôi sẽ bớt đòi hỏi. Tôi khó xử vô cùng, vừa tiếc nuối mối này, nhưng cũng cảm thấy có chút mất mặt, bị đem ra làm trò đùa nên muốn hủy hôn.