Tôi và chồng yêu nhau 2 năm mới đi đến kết hôn. Tình yêu tuổi trẻ trong sáng và đầy hoài bão. Nhà anh ở thành phố, còn nhà tôi ở quê. Thế nên khi về nhà anh làm dâu, mọi thứ với tôi đều rất mới mẻ và lạ lẫm.
Trước đó, tôi cũng có nói khéo với mẹ chồng rằng trong nhà có quy tắc gì hay có chuyện gì thì nói với tôi để tôi lưu ý. Nhưng nhà anh từ bố mẹ chồng cho đến anh đều mặc định con dâu thì cái gì cũng phải biết và phải hiểu được ý bố mẹ chồng.
|
Ảnh minh họa. |
Ví như chuyện mẹ chồng tôi không ăn được thịt mỡ nhưng hôm đó tôi mua về kho, bà không nói gì cho đến khi nấu xong cơm bưng lên. Mặt bà hầm hầm bỏ bát đũa và nói "nhà này dâu con chắc thù mẹ chồng thì phải, đến nấu ăn cũng toàn món mẹ không ăn được".
Tôi luống cuống thì chồng tôi lừ mắt nói "sao em biết mẹ không ăn được thịt mỡ mà em còn mua thịt ba chỉ, rồi cứ thế đem nồi thịt tôi kho suốt mấy tiếng đi đổ và gọi thức ăn hàng về".
Tôi chưa bao giờ thấy không khí trong nhà căng thẳng đến như vậy. Tôi vô cùng sợ hãi mà rối rít xin lỗi. Nhưng giá như mẹ hay chồng nói với tôi từ trước thì đâu đến nỗi.
Mẹ chồng tôi hay soi mói kiểu tôi là người nhà quê nên dùng đồ không biết cách. Chồng tôi nhiều khi chẳng biết đúng sai thế nào cũng lôi tôi ra nói. Có lần còn đánh tôi trước mặt mẹ chỉ vì tôi cãi lý với mẹ chồng.
Không chỉ thế, khi tôi đề bạt chuyện con cái thì chồng tôi bảo "cứ từ từ, mẹ nó còn chưa biết nghe lời thì đẻ con sao mà dạy được". Tôi thất vọng hẳn.
Lần đó mẹ tôi ốm nặng nên bố gọi điện lên bảo tôi về. Tôi có xin phép bố mẹ chồng đàng hoàng thì mẹ chồng tôi nói "ốm chứ đã chết đâu mà phải vội vàng thế". Chồng ở đó cũng hùa theo. Tôi ấm ức đến phát khóc, chẳng lẽ phải chờ mẹ tôi chết thì về.
Tôi quyết định giải thoát cho cuộc đời mình bằng việc đề nghị ly hôn thì chồng và nhà chồng tôi đều không đồng ý. Họ nói mới cưới nên không muốn mất thể diện. Lúc đó tôi cũng làm dâu được hơn 1 năm.
Tôi quay ra sống bất cần. Tôi đi sớm về muộn, việc nhà tôi không tham gia, tôi cũng chẳng ăn cơm nhà. Tích cực hẹn hò bạn bè, du lịch, mặc sức nhà chồng và chồng mắng nhiếc, chỉ trích.
Tôi dọn đồ ra ngủ riêng, làm sao tôi có thể chung chăn gối với một người đàn ông như vậy được cơ chứ. Tôi sẽ như thế để nhà họ chán ghét mà chấp thuận lời đề nghị ly hôn của tôi.
Hôm đó, tôi đang ngồi online chát chít với bạn bè lão chồng tôi đập cửa xông vào và ném thẳng mặt tôi tờ đơn ly hôn đã ký và nói "biến đi cho khuất mắt tôi, loại con gái hư hỏng".
Tôi bỏ ngoài tai tất cả, mục đích cuối cùng của tôi đã thực hiện được rồi. Tôi vui đến độ nước mắt cứ thế tuôn rơi những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Tôi dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà đó ngay trong đêm. Cuộc đời tôi thế là được tự do rồi. Dư luận hay ai dị nghị với tôi không còn quan trọng nữa, tôi vẫn sống hiên ngang, ngẩng cao đầu với những gì mình thích.