|
Ảnh minh họa. |
Tôi và em quen nhau qua một người bạn, chúng tôi nhanh chóng làm thân và yêu nhau. Em là một cô gái hồn nhiên và có tấm lòng nhân hậu.
Yêu tôi, đã có lúc em phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, vì tôi và em là hai thực thể hoàn toàn đối lập. Em ngoan ngoãn, nhân hậu bao nhiêu thì tôi lại phá phách và ngang tàng bấy nhiêu.
Bố mất sớm, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, cũng chính vì thế mà tôi được mẹ cưng chiều. Nhưng thay vì phải yêu thương mẹ, tôi lại nhiều lần làm mẹ buồn. Những lúc như thế, em lại là người phân tích để tôi hiểu rằng tôi đang hành động sai, em nói tôi nên nghĩ lại những hành động của mình, đừng làm mẹ đau khổ.
Rồi nhiều lần, tôi bỏ việc chỉ vì những chuyện không đâu, tự ái khi ai đó không tôn trọng mình, cũng chính em là người khuyên tôi phải biết nhẫn nại, chịu đựng, đừng vì một chút bốc đồng mà ảnh hưởng đến tương lai, sự nghiệp.
Nhờ em, tôi không thường xuyên nghỉ việc, cũng nhờ em, tôi hiểu được cuộc sống này không phải chỉ có một mình mình. Để đạt được thành công, con người đôi khi phải biết chấp nhận.
Người con gái ấy, đã làm tôi thay đổi nhiều, từ một người chàng trai bồng bột, hiếu chiến, trở thành một người đàn ông chững chạc và sâu sắc. Tôi yêu em, nhưng lại luôn nghĩ, em giống như một "cô giáo" hơn là một người tình. Vì sống bên em, tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng và có cái gì đó hổ then khi so sánh giữa tôi và em. Điều này ám ảnh tôi cả lúc chúng tôi quan hệ với nhau, nên khiến tôi không thỏa mái.
Đó là lý do tôi quyết định nói lời chia tay. Em rất sốc, tôi biết điều đó, vì khi đã xác định trao thân cho tôi, có nghĩa là em đã xác định tôi sẽ là chồng em. Em không bao giờ nghĩ, có ngày tôi sẽ chủ động nói lời chia tay.
Khi điều đó xảy ra, em không khóc, không van xin tôi, em chỉ muốn gặp tôi lần cuối cùng. Nhưng không phải để hỏi tôi lý do tại sao, em chỉ dùng hết sức mình tát cho tôi một cái rồi chạy thật nhanh. Tôi cố đuổi theo, giữ em lại nhưng em vùng vẫy rồi bỏ đi, Kể từ sau hôm đó, em không liên hệ với tôi, tôi liên hệ với em nhưng luôn bị em từ chối. Chúng tôi mất nhau từ đó.
Sau một thời gian, tôi nghe tin em lấy chồng, còn tôi cũng lấy vợ. Có gia đình riêng, vợ tôi không có điểm nào giống em, cô ấy cũng là người phụ nữ mang lại cho tôi nhiều hạnh phúc và thỏa mái. Dù rất yêu vợ, nhưng chưa phút giây nào tôi quên được em, quên được cái tát năm xưa em đã lấy hết sức để tát tôi.
Cái tát ấy, tôi xứng đáng phải nhận, nó đau, đau cho đến tận bây giờ. Nhưng tôi không giận em, muốn nói lời cảm ơn đến em, cảm ơn em đã giúp tôi trưởng thành và nhận ra nhiều điều trong cuộc sống.