Ông vua thích trộm cắp
Hán Hoàn đế tên thật là Lưu Chí, sinh năm 132, là vị vua thứ 11 của triều Đông Hán, một trong những triều đại lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc. Lưu Chí là cháu 4 đời của Hán Chương đế, cha là Lãi Ngu hầu Lưu Ký, mẹ là Yên phu nhân. Khi lớn lên, Lưu Chí được phong tước Ngô Lễ hầu và lấy em gái của Lương Thái hậu.
Năm ông 14 tuổi, ngoại thích Lương Ích - anh của Lương Thái hậu hãm hại vua Hán Chất đế Lưu Toản và đưa Lưu Chí lên ngôi, lấy hiệu là Hán Hoàn đế. Mặc dù Lưu Chí ở ngôi “cửu ngũ chi tôn”, song thực chất, quyền lực nằm hết trong tay Lương Ích. Lưu Chí dường như nhàn cư sinh “bất thiện”, cả ngày chỉ biết mỗi việc ăn chơi hưởng lạc.
Tuy nhiên, ngoài việc hằng ngày rượu chè, tiệc tùng và sủng hạnh phi tần, ông vua trẻ của triều Đông Hán còn nhiễm phải một tật lạ, ấy là thích trộm cắp vặt, đặc biệt là trộm cắp của các triều thần. Chính vì vậy, trong suốt nhiều năm kể từ khi lên ngôi hoàng đế, ngoại trừ nhà của Lương Ích, còn lại, nhà của tất cả các đại thần khác trong triều đình đều từng bị ông vua trộm cắp tới thăm viếng.
|
Ảnh minh họa.
|
Không chỉ có thế, mỗi khi trộm nhà ai và lấy món gì, Lưu Chí đều ghi lại vào một cuốn sổ “thành tích” riêng, còn những món đồ trộm được thì được ông vua trẻ cất vào mật thất để ngắm nghía “thành quả lao động” của mình.
Một hôm, Lưu Chí mặc quần áo thường dân ra phố dạo chơi. Khi đi ngang qua một quán trà, Lưu Chí tự tin bước vào, vừa ngồi xuống bàn thì bỗng nghe bàn bên cạnh có hai người đang nói về mình.
Một người nói: “Thế gian này quả thực không chuyện kỳ lạ gì là không thể xảy ra. Đương kim hoàng thượng, chúa tể của một nước nay lại thích nghề trộm cắp. Nhà các đại thần trong triều không ai là không bị ông ta tới trộm. Tôi thấy, có lẽ lần tới ông ta sẽ tới trộm nhà đại tướng quân Lương Ích!”.
Người ngồi cùng bàn lập tức phản bác: “Ông thì hiểu cái khỉ gì! Lương đại tướng quân đánh một cái rắm cũng khiến đất bằng nổi sóng, hoàng thượng có mà dám tới nhà ông ta ăn trộm!”.
Nghe tới đây, Lưu Chí tức giận, đập bàn chồm tới phía hai người ngồi gần mình quát lớn: “Các ngươi ăn nói xằng bậy!”. Nói xong, rút chiếc ấn hoàng đế mang bên người ra ném lên bàn nói: “Ta chính là đương kim hoàng thượng. Trong vòng mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ trộm nhà Lương Ích. Các ngươi hãy chống mắt lên mà xem”.
Hai người khách ngồi uống nước tới lúc đó mới biết người ngồi cạnh mình chính là hoàng đế, mặt cắt không còn giọt máu, liên tục dập đầu xin hoàng đế tha mạng. Tuy nhiên, Lưu Chí đã tức giận bỏ đi từ lâu.
Một buổi đêm sau đó vài ngày, Lưu Chí mặc quần áo đen, bịt mặt ra khỏi hoàng cung, tới thẳng phủ nhà họ Lương. Phủ nhà họ Lương tường cao, song Lưu Trí mang theo dây thừng và móc sắt, đầu tiên ném móc sắt bám chặt vào tường rồi dùng hai tay bám vào sợi thừng leo lên. Nhờ thủ thuật của một tên trộm chuyên nghiệp, Lưu Chí nhanh chóng vượt qua bức tường cao nhà họ Lương, tiến vào bên trong.
Sau khi đã vào được nhà họ Lương, Lưu Chí xông thẳng tới thư phòng của Lương Ích. Tuy nhiên, không may cho Lưu Chí là nhà họ Lương bố trí canh phòng quá cẩn mật. Lưu Chí vừa mở cánh cửa thư phòng của Lương Ích thì bỗng nhiên, một tiếng quát lớn: “Là ai?” vang lên.
Tiếng quát vừa dứt, đèn đuốc đã được bật sáng trưng, rồi từ đâu chẳng biết, hơn một chục người đàn ông cao lớn xông ra, tay lăm lăm đao gậy, đè nghiến Lưu Chí xuống đất đánh cho một trận bán sống bán chết. Lưu Chí đau quá, liên tục hô cứu mạng. Lúc này, Lương Ích bước tới, bỏ lớp vải đen che mặt của “tên trộm” thì mới té ngửa: “Sao lại là hoàng thượng?”.
Vừa nói xong, Lương Ích quỳ xuống nói: “Vi thần không biết hoàng thượng tới, mong hoàng thượng khai ân!”. Lưu Chí lồm cồm đứng dậy, vừa xoa mông vừa nói: “Đau chết mất! Đau chết mất!”. Lương Ích lúc này cũng vững dạ hơn, vội truyền ngự y tới xoa thuốc cho Lưu Chí rồi trách: “Sao hoàng thượng tới mà không báo trước cho thần một tiếng?”. Lưu Chí cười đáp: “Báo trước cho ông thì sao còn gọi là trộm nữa? Trẫm hôm nay bị đánh như thế này chứng tỏ trình độ trộm chưa đâu vào đâu, mấy ngày tới trẫm sẽ còn đến nữa!”.
Và sự thật bất ngờ
Sau khi tiễn hoàng đế về tận hoàng cung, Lương Ích quay về dặn bọn vệ sĩ: “Các ngươi nhớ cho kỹ, Lưu Chí khi còn nhỏ đã bị thương ở chân nên lúc đi bình thường hơi khập khiễng một chút. Sau này, nếu Lưu Chí tới trộm thì các ngươi cứ để cho ông ta lấy bất cứ thứ gì ông ta muốn, đừng cản!”.
Mấy ngày sau, Lưu Chí lại mò tới nhà họ Lương. Lần này, bọn vệ sĩ mai phục thấy người đi khập khiễng thì không chặn nữa. Lương Ích khi nghe bọn vệ sĩ bẩm báo lại thì cười lớn nói: “Cứ để cho y vào trộm. Với ngón nghề của y thì những thứ đồ quý ta cất giữ ở dưới giường ngủ, y sẽ chẳng động tới được đâu”.
Một tháng sau, Lưu Chí cho người truyền Lương Ích vào cung, nói rằng có chuyện muốn thương lượng. Lương Ích tới hoàng cung, vừa bước vào cổng thì bị hàng trăm lính ngự lâm đè xuống bắt trói rồi giải lên điện gặp hoàng đế. Lưu Chí thấy Lương Ích vào, đập bàn quát: “Lương Ích có ý mưu phản, tội đáng muôn chết. Hãy nhốt y vào đại lao chờ xét xử”.
Lương Ích kêu oan nói: “Hoàng thượng bảo thần mưu phản, có chứng cớ gì không?”. Lúc này, một lão thái giám từ sau cửa bước ra, quát: “Lương Ích to gan, chết đến nơi rồi mà còn không nhận tội. Năm xưa, ngươi hạ độc giết chết tiên đế Lưu Toản. Ta chính là người nhìn thấy tất cả mọi chuyện”. Lương Ích nghe xong, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Lưu Chí mới nói: “Từ khi ngươi đưa ta lên làm hoàng đế, đã có rất nhiều người nói với ta rằng ngươi chính là người đã hại chết tiên đế. Vì thế, bề ngoài, ta giả vờ là kẻ hồ đồ, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, nhưng bên trong đã có tính toán riêng. Ta muốn trừ bỏ tất cả vây cánh của ngươi trên cả nước trước khi bắt ngươi, vì thế ta mới giả là thích trộm cắp, một là lừa được ngươi, hai là sau này có thể tới nhà ngươi trộm bản danh sách và địa chỉ những kẻ là vây cánh của ngươi. Những thứ ta ăn trộm của người khác, ta đều ghi chép rõ ràng, là vì sau này ta sẽ trả lại cho họ".
"Chuyện ở quán trà khi trước là do ta sắp đặt, vốn để ngươi biết mà chuẩn bị trước, không hại tới tính mạng của ta. Kỳ thực, lần đó ta chỉ mới đi thám thính đường và tuyên bố sẽ quay trở lại để ngươi chủ quan, chứ lần thứ hai tới nhà ngươi trộm danh sách chính là cao thủ do ta phái đi. Hắn đi khập khiễng là cũng do ta căn dặn”.
Lương Ích nghe những gì Lưu Chí nói chỉ biết há mồm trợn mắt, đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Họ Lương Nam chinh Bắc chiến mấy chục năm trời, trải qua không ít phen sống chết. Hắn cũng chính là người dám giết hoàng đế để đưa Lưu Chí lên ngôi, hòng tiện bề thao túng. Nào ngờ, hôm nay, một kẻ lọc lõi như y lại bị một vị hoàng đế trẻ hơn mình tới mười mấy tuổi lừa một vố đau đớn. Càng nghĩ, Lương Chí càng cảm thấy uất ức, máu tươi phun ra khỏi miệng, chết ngay tại chỗ.