Những mánh trổ tài ra oai của các thày
Những năm trở lại đây, cùng với đời sống kinh tế có khấm khá hơn, những trò cúng lễ mê tín dị đoan ngày càng gia tăng. Khắp hang cùng ngõ hẻm, từ thôn to xóm nhỏ, chẳng đâu thiếu các thày bói thày tướng, ông đồng bà cốt và nói chung là những người tự nhận “làm việc nhà thánh”.
Những câu chuyện về “tài phép” của các thày nhiều khi vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi trong các buổi trà dư tửu hậu. Chả ai mà không biết hoặc chưa từng nghe một mẩu chuyện nào đó về tài nghệ của một thày bói, thày cúng nào đó… Tuy nhiên, những trò trừ tà, bắt ma, xiên lình rạch lưỡi, ngậm sắt nóng đỏ là tài phép thật hay chỉ là mánh bịp của giới thày cúng.
Trên con đường tìm hiểu về lĩnh vực này, chúng tôi may mắn gặp được tài liệu Thế giới có gì thần bí của Nguyễn Hoàng Điệp và Hoài Giang. Tài liệu này ghi chép lời thuật của rất nhiều thày bói, thày cúng ở miền Bắc trong khi họ tham dự lớp học cải tạo mê tín dị đoan từ thời hòa bình lập lại sau 1954. Qua lời kể của người trong nghề, những “tài phép” hiện ra là những trò đại bịp không hơn không kém.
Với mong muốn nâng cao thêm dân trí về lĩnh vực này để tránh những pha bị lừa tiền mất tật mang mà còn rước buồn khổ vào người, chúng tôi xin lược thuật những “mánh lới” của “nghề thầy cúng”.
Từ chuyện ngậm dầu sôi
Vùng Quốc Oai (Hà Tây cũ) trước kia truyền tụng nhau về cụ Thống V có tài ngậm dầu sôi và cắn lưỡi cày nung đỏ mà không sao. Việc ngậm dầu sôi thường được thày Thống V sử dụng khi tắm thai cho các bà mẹ hay bị sẩy thai. Còn việc ngậm lưỡi cày nung đỏ thì cụ dùng khi làm lễ trừ tà cho người đến lễ.
Một vài lần làm lễ, dân gian đồn đoán rồi truyền tụng nên tiếng tăm của cụ nổi như cồn khắp trong vùng. Tuy nhiên, khi tham gia lớp học tập cải tạo bài trừ mê tín dị đoan, qua lời tự thuật của cụ Thống V, các “ngón nghề” mà người đời phải lắc đầu lè lưỡi của cụ thực ra chỉ là những mẹo bịp.
Cụ Thống V kể: “Tắm thai đây là những bà mẹ nào hữu sinh vô dưỡng đến kêu trước cửa điện thì tôi phán phải tắm thai bằng dầu sôi ở vạc dầu để đuổi con tà con ma.
Gọi là vạc dầu, nhưng thực tình chỉ có độ một chén dầu lạc vào chảo, đun cho khói mù lên rồi cầm chai rượu trút vào. Ba phần rượu mới có một phần dầu, lúc đó sức nóng đã giảm đi quá nửa, thò tay vào cũng không nóng lắm. Muốn chắc chắn hơn, phải bỏ vào một ít thạch lãnh. Lúc tắm, trong mồm tôi đã ngậm sẵn một ngụm rượu. Tôi ra oai cho tay vào vạc khoắng nhanh vài vòng, múc một chén con dầu uống lẫn với rượu trong mồm rồi phun vào mặt, vào mình người đàn bà. Thế gọi là tắm thai bằng dầu sôi”.
Thực tình, dầu đang sôi mà uống ai chẳng sợ, chẳng phục. Tuy nhiên, ai cũng biết dầu lạc phải trên 100 độ mới sôi còn rượu thi chỉ 70 độ đã sôi rồi! các thày phù thủy đem hòa dầu với rượu, khi đun chỉ khoảng 70-80 độ hai thứ đã sôi sùng sục. Thực ra, lúc ấy cả dầu và rượu chỉ mới nóng 60 độ. Khi uống, các ngài còn khấn khứa, bắt quyết, niệm thần chú và nhúng thử ngón tay xem độ nóng, sau đó mới múc uống. Dầu sôi giờ chỉ còn nóng hơn 1 chén nươc trà, “thánh” nào cũng uống được.
Còn thuật cắn lưỡi cày nung đỏ thì cụ Thống V tiết lộ: Lúc thét gia chủ đem lưỡi cày nung đỏ lên, thày phải húp luôn một ngụm rượu ngậm trong mồm. Khi đưa lưỡi cày lên miệng phải chú ý cẩn thận đừng để nó dính phải môi, sẽ há hai hàm răng cắn mớm lấy một tí thôi, rồi hét lên một tiếng, làm cho rượu ở trong mồm phun vào lưỡi cày. Lưỡi cày nóng gặp rượu sủi lên sèo sèo, khói lửa vây kín cả mặt, ai trông thấy mà chẳng khiếp vía. Tuy vậy cũng phải chịu khó luyện tập mới làm được. Chính tôi đã một lần vô ý đưa lưỡi cày lên mồm để dính phải râu, mày cháy khét lẹt”.
Đến thuật xiên lình rạch lưỡi
Thời xưa, các dịp lễ hội, người ta hay bắt gặp hình ảnh một vài thày cúng, cô đồng nhập vong ông hoàng nọ hoàng kia để biểu diễn những việc “phi thường” như là xiên thanh sắt hay thanh tre nhọn qua hai bên má mà không đau đớn gì. Thuật ấy được dân gian gọi là xiên lình. Ngoài ra còn vô khối những “phép” khác như dùng dao rạch lưỡi, đi trên lưỡi cày hay miếng sắt nung đỏ rực…
Cho đến ngày nay, thi thoảng vẫn còn có lúc ta được chứng kiến những vụ xiên lình ở một vài lễ hội. Thực chất điều đó có gì thần bí hay chỉ là trò bịp bợm người dân lành?
Qua lời kể của các thày cúng, sự việc rất đơn giản: “Hai chiếc lình được xiên vào những vùng mềm mà theo các nhà phẫu thuật là nó không có cảm giác ở mặt, tức là không đau. Còn rạch lưỡi, các thày đã nhiên cứu chỉ rạch dọc chứ không dám rạch ngang. Lưỡi được nước bọt sát trùng sớm phục hồi nên thày ăn cỗ cúng xong về nhà ít hôm là lưỡi liền ngay. Tất nhiên, làm được “phép” này các thày phải luyện tập”.
Chuyện xỏ chân vào lưỡi cày nung đỏ để đuổi tà xem ra có vẻ “kinh dị” hơn. Nhưng rút cuộc đây cũng là một chuyện đại bịp. Thày phù thủy phạm văn L sau khi được học tập cải tạo đã thành khẩn ghi lại các công thức mà ông ta đã dùng kiếm ăn như sau: Lấy một lạng rưỡi thạch anh, giã nhỏ cùng với 20 lá trầu không rồi cho thêm ít thủy ngân, trộn đều xoa lên gan bàn chân.
Những thứ này khi trộn với nhau rồi xoa lên gan bàn chân thì có tính chất cách nhiệt nên khi bước lên lưỡi cày nung đỏ cũng không nóng lắm. Thêm nữa, các thày đã luyện tập rất nhiều và cũng đã “kiếm cơm” của thiên hạ quá nhiều bằng thuật này nên khi các “thày” biểu diễn thì hoàn hảo, không ai nhìn ra được một sơ hở nào. Dân gian chỉ có thể lắc đầu lè lưỡi vì “tài phép” của các thày mà thôi.