Những ngày này vào thăm anh trong bệnh viện, ra về tôi luôn cảm thấy thật hạnh phúc, thật nhẹ nhõm trong lòng. Điều đáng ngạc nhiên là sự nhẹ nhõm ấy, hạnh phúc ấy là tôi được “lây” từ anh, một người bệnh mà thời gian sống chỉ còn tính bằng ngày.
Anh nằm mỏng dính, xanh lét trên giường nệm trắng toát, nhưng đôi con mắt ngời sáng mãn nguyện và thanh thản. Anh yếu lắm, nhưng vẫn cố nói, giọng đầy niềm vui: Mình đang cố, cố sống và cố đủ sức cho tới ngày giỗ thằng con trai đầu của mình. Phải về được nhà, thắp cho nó nén nhang và trò chuyện với nó…
Ước nguyện gần như có lẽ là cuối cùng của anh khiến chúng tôi ai cũng chảy nước mắt. Thương, đau, xót và nhớ về kỷ niệm buồn của cả một dòng họ.
|
Ảnh minh họa. |
Ngày đó, con trai anh là niềm tự hào của cả họ. Nó là cháu đích tôn học hành giỏi giang, ngoan ngoãn, lại đẹp trai, cao lớn lồng lộng. Đi học nước ngoài về, làm việc được vài ba năm, cơ ngơi đã sung túc, nó thông báo với cả nhà quyết định lấy vợ. Cũng chẳng có gì đúng lúc và hợp lý hơn nên dù hơi bất ngờ, cả dòng họ đều nô nức tổ chức đám cưới cho nó, sao cho hoành tráng, sao cho rạng rỡ. Ai có ngờ hai ngày trước đám cưới thằng bé sốt cao nhập viện. Hóa ra nó bị gan mà giấu hết cả gia đình. Nó chết vào đúng ngày cưới. Chết đột ngột, nhanh chóng. Anh và cả gia đình chết đứng, suy sụp. Chừng đó, mọi chuyện mới vỡ lở ra là cô dâu bị viêm gan siêu vi. Đôi trai gái đã vượt giới hạn trước khi cưới và thằng con anh lây bệnh từ cô gái.
Không kịp suy nghĩ đúng sai, không kịp nghe lời phân trần giải thích, không ngó ngàng đến nước mắt người con dâu hụt, cả dòng họ anh căm phẫn xúm vào ném hết đồ đạc của người vợ trẻ ra ngoài đường. Họ nói cô là kẻ giết chồng. Họ từ chối mọi liên hệ. Anh và chị trong cơn bàng hoàng, choáng váng cũng không còn biết làm gì ngoài bất lực buông xuôi khóc lóc. Ngay cả khi cô gái về quỳ gối xin thưa rằng cô đã có thai nên đôi trẻ mới vội vã cưới, cả dòng họ vẫn quyết định làm ngơ, không nhìn mặt con dâu và cháu. Lần thứ hai, khi cô gái bế con tới nhà xin nhận ông bà nội, nỗi đau chưa qua, dòng họ anh lại yêu cầu đi thử AND. Thế là mẹ con cô đi thẳng, không bao giờ quay về cầu xin nữa.
10 năm đã trôi qua. Nỗi đau rồi cũng qua đi, nỗi ân hận lớn dần những khi anh nghe mọi người kể về cô con dâu giỏi giang, mang cái án “giết chồng” mà gia đình anh gắn cho, nhưng cô đã vượt qua mọi chuyện, trở thành giám đốc một công ty lớn, vẫn ở một mình nuôi cháu anh. Dù chưa bao giờ trực tiếp gặp lại con dâu hụt và cháu nội, nhưng anh và chị vẫn được xem hình ảnh nó, vẫn dõi theo bước chân đứa cháu thông minh, học giỏi, ngoan ngoãn và đặc biệt là giống con trai anh như tạc, không lẫn vào đâu.
Mới vài tháng trước, anh gượng dậy được từ giường bệnh để đi làm một việc cuối cùng cho lòng mình thanh thản: làm khai sinh cho thằng cháu nội. Nghe mọi người kể khi đặt bút ghi tên con trai vào phần dành cho tên cha đứa trẻ, anh đã chảy nước mắt rất nhiều. Xong việc rồi, anh ngước nhìn con dâu nói giọng run run: Thế là ông có người chống gậy đưa tang rồi đây.
Có những ước nguyện với mọi người thật đơn giản và có khi thật là khó hiểu, nhưng nó lại nâng đỡ con người ta với một sức mạnh diệu kỳ. Với anh bây giờ, động lực sống qua từng ngày chỉ là: dẫn tay con dâu về cho con trai trên bàn thờ được nhìn vợ mình, cho cháu nội về lạy cha. Anh bảo làm được như thế, anh sẽ vô cùng thanh thản ra đi. Nụ cười xanh xao trên khuôn mặt anh đẹp và đấy sức sống đến lạ kỳ.