Trước tòa, chị khóc hết nước mắt, bảo mình thương chồng, thương con như thế, hy sinh như thế, nhưng chút lỗi lầm chồng cũng không thể tha thứ cho chị làm lại. Chỉ có anh hiểu là anh không còn đủ bao dung với người như chị được nữa.
Chị nói là anh khiến chị cô đơn quá, anh đi công tác nhiều khiến chị vò võ, lúc đau ốm nhìn quanh cũng chỉ thấy có mấy đứa con thơ. Người ta tấn công chị, và chị đã ngã lòng. Đó là phút yếu đuối của người đàn bà thấy mình cô độc. Tòa hỏi, anh có thể thông cảm và cho chị một lần làm lại không, anh lắc đầu, nhấn mạnh ý muốn ly hôn. Hai đứa con, khi tòa hỏi đến, chúng cũng trả lời làm mọi người ngạc nhiên: Tùy ba con ạ!
Anh không thể nào nói hết trước tòa được, chẳng lẽ trước bàn dân thiên hạ mà đi kể xấu vợ để dành phần đúng cho mình? Anh vốn coi khinh những người đàn ông như thế. Vợ anh, đến lúc này, ra tòa mà vẫn như thế, vẫn nói dối, vẫn lấy nước mắt để được lòng người.
|
Ảnh minh họa. |
Trong suốt quá trình hôn nhân, anh không nhớ bao nhiêu lần mình đã phải tha thứ cho vợ. Vợ anh, như một người bạn thân thiết của anh đã nói là “lẳng lơ bẩm sinh”. Cái tính lẳng lơ ấy, lúc yêu nhau thì nó là ngọt ngào, đẩy đưa, duyên dáng, quyến rũ. Lúc lấy về, thời gian đầu anh vẫn chết mê chết mệt vì vợ. Nhưng rồi khi hai đứa trẻ ra đời, anh dần nhận ra vợ mình “không ổn”.
Có hai con, mà vợ ăn mặc lúc nào cũng như con gái mới lớn, váy ngắn, áo ôm khít rịt, ngực hở. Anh nói thì chị bảo anh lạc hậu, còn để yên vợ muốn mặc sao thì mặc, ra ngoài với vợ, thấy hàng tá ánh mắt của đàn ông dán chặt vào vợ mình, anh khó lòng mà không ghen. Nói chuyện với đàn ông khác, bất cứ là bạn chồng, đối tác chồng, đồng nghiệp hay người dưng ngoài đường, chị cũng chỉ một kiểu ngọt ngào xiêu lòng như thế, mắt mơ màng đắm đuối như thế, thân thể đong đưa như thế.
Có lúc, anh sợ mình nghĩ xấu cho vợ, là vợ mình hình như đang ra sức quyến rũ đàn ông. Một lần anh đã nổi trận lôi đình, vì nghe một người bạn vợ kể lại, hôm họp lớp cấp 3 cũ dịp Tết, vợ anh ăn mặc “bốc lửa” đến mức thu hút mọi ánh nhìn của đám đàn ông, trở thành “tâm điểm”. Lúc ăn nhậu say sưa xong, nhiều người đàn ông đã lợi dụng bia rượu, ôm ấp, lạm dụng vợ anh mà vợ anh chẳng để ý gì, ai có nhắc, chị cười cười bảo: Lâu lâu đãi anh em chút mà!
Nhiều biểu hiện của vợ khiến anh thấy mất lòng tin, nhưng còn yêu vợ nhiều, anh an ủi: Thôi đành chấp nhận cái tính “hơ hớ” của vợ, miễn giữ thủy chung là được. Mà bù lại, chị cũng là người siêng năng, chiều chuộng chồng con.
Lần đầu tiên anh phát hiện vợ ngoại tình là với người bạn cũ của vợ. Anh bạn này lâu nay đi làm ăn xa, trở về đã là một “doanh nhân thành đạt”. Gặp lại, thấy vợ anh tươi tắn mát mẻ đã đeo đuổi. Và không khó khăn gì lắm để vợ anh ngã vào vòng tay người này. Mối quan hệ diễn ra chừng một tháng thì anh được người bạn của vợ “mật báo”. Anh đến tận khách sạn nơi hai người đang hú hí, bắt tại trận.
Gã nhân tình sau đó cao chạy xa bay. Còn chị thì khóc lóc, van xin, lạy lục anh tha thứ. Hai đứa con, lúc ấy mới hơn 10 tuổi đã khóc xin bố tha thứ cho mẹ, để gia đình còn nguyên vẹn.
Lần thứ hai là khi con gái lớn lúc ấy 15 tuổi, đi học về chạy vào phòng khóc. Anh vốn thường gần gũi, chia sẻ với con đã vào năn nỉ, hỏi han, cuối cùng nó mới nói thật và bắt ba không được bỏ mẹ. Nó nghe mấy đứa bạn nó nói, mẹ mày với ba thằng Kim ngoại tình với nhau, đi họp phụ huynh toàn ngồi sát nắm tay nhau rù rì rồi dẫn vô khách sạn, bị mẹ thằng Kim phát hiện rượt chạy quá trời…
Sự việc sau đó anh không xác minh được, vì vợ anh chối và anh cũng không có can đảm tìm hiểu kĩ hơn. Anh an ủi con rằng đó chỉ là lời đồn thổi. Nhưng anh biết các con càng ngày càng mất đi niềm tin ở mẹ. Đứa nhỏ, mới học lớp 8 cũng về nói với anh, mấy đứa bạn con nói mẹ mày đi họp phụ huynh xong về đi karaoke với mấy ông phụ huynh dê xồm…
Anh tưởng như có thể nhắm mắt vì con, cho con không mất mẹ, không tìm hiểu sâu mọi việc, và tìm quên bằng cách lao vào làm ăn, những chuyến công tác xa. Thế nhưng sự trốn tránh của anh càng khiến mọi sự thêm tồi tệ.
Trong một chuyến đi công tác, anh nghe hai đứa con gọi anh, khóc nức nở: Ba ơi, mẹ với chú Tứ bạn ba dẫn nhau về nhà. Mẹ tưởng hai chị em con đi học thêm, mà bữa nay ngày lễ nên tụi con được nghỉ. Em Ly thấy vậy sợ khóc quá trời ba ơi… Câu nói của các con khiến anh đau điếng người.
Vợ anh đã vượt quá xa chuyện lẳng lơ thông thường. Chị đã có những hành động vượt quá luân thường đạo lý, chà đạp lên lòng bao dung của chồng, và nghiêm trọng hơn là làm mất niềm tin và tổn thương tinh thần các con mình. Anh thấy hối tiếc vì mình đã rộng lượng đến mức nhu nhược, đã trốn tránh sự thật, mong gia đình mình không bị chia cắt mà dung dưỡng cho cái xấu, giờ đây khiến các con rơi vào hoảng loạn.
Anh bay vội về. Ngay trong hôm ấy, tờ đơn ly hôn được đưa ra, dù có bao nhiêu nước mắt, bao lời giải thích và xin lỗi, hứa hẹn. Lòng anh đã chai sạn yêu thương. Người mẹ này cũng không cần cho các con anh nữa.
Kết thúc phiên tòa, người vợ vẫn nước mắt ngắn dài cầu xin lời tha thứ. Anh âm thầm dẫn các con ra về. Ngoài đường, mé trước cổng tòa, anh thấy chiếc xe hơi rất quen đậu. Bên trong tay lái, chỗ cửa kính hạ xuống là một gương mặt cũng rất quen, hình như đó là người đàn ông mà anh vẫn thấy lén lút đưa đón vợ anh trong những ngày tháng ly thân trước khi họ ra tòa…