Trong quá trình nghiên cứu, nhóm nhà khoa học từ Đại học Granada ở Tây Ban Nha đã phân tích các mẫu thạch cao vôi từ khu vực khảo cổ Copan của người Maya.Các mẫu thạch cao này có niên đại từ năm 540 đến 850 SCN, thời kỳ người Maya đang đạt đỉnh cao về sự thịnh vượng. Sử dụng nhiều công nghệ tiên tiến như nhiễu xạ tia X và kính hiển vi ánh sáng phân cực, nhóm nghiên cứu đã tạo điều kiện để kiểm tra cấu trúc tinh thể sâu bên trong thạch cao cổ đại.Kết quả của nghiên cứu đã cho thấy, bí mật sự bền vững của thạch cao này nằm ở công thức đặc biệt mà người Maya đã sử dụng. Một trong những thành phần quan trọng của công thức này là nhựa cây, được kết hợp vào thạch cao vôi tươi. Kết quả của việc này là cấu trúc tinh thể được tạo ra, giống với cấu trúc tinh thể của thạch cao tự nhiên.Thạch cao với thành phần nhựa cây đã trở nên cứng cáp, linh hoạt và chống chịu thời tiết vượt trội, cho phép chúng tồn tại trong khoảng thời gian dài hơn 1.200 năm mà vẫn giữ được nguyên vẹn. Công trình nghiên cứu này đã giúp giải mã bí mật về loại thạch cao bền bỉ này, mở ra một góc nhìn mới về khả năng sáng tạo và kỹ thuật xây dựng của người Maya.Một giải pháp khác là nhờ vào khả năng tự thích nghi của các tường thành Maya. Theo các nhà khoa học, cấu trúc Maya đó đã được thiết kế để thích nghi với sự thay đổi nhiệt độ và độ ẩm trong môi trường xung quanh.Chúng được xây dựng với các khe hở để cho phép hơi nước bay ra và giúp giảm bớt áp lực lên bề mặt bên trong.Với sự kết hợp của các công nghệ chế tạo và khả năng thích nghi, các cấu trúc Maya đã giữ được độ bền đáng kinh ngạc.Cuối cùng, sau nhiều năm nghiên cứu và giải mã, chúng ta hiểu được bí mật "ma thuật" đằng sau sức bền của các cấu trúc này. Sự bền bỉ của các cấu trúc này thực sự là một kỳ tích của con người và của văn hóa Maya.Mời quý độc giả xem thêm video: Giải mã bí ẩn hồ nước dưới lòng đất lớn nhất hành tinh.
Trong quá trình nghiên cứu, nhóm nhà khoa học từ Đại học Granada ở Tây Ban Nha đã phân tích các mẫu thạch cao vôi từ khu vực khảo cổ Copan của người Maya.
Các mẫu thạch cao này có niên đại từ năm 540 đến 850 SCN, thời kỳ người Maya đang đạt đỉnh cao về sự thịnh vượng. Sử dụng nhiều công nghệ tiên tiến như nhiễu xạ tia X và kính hiển vi ánh sáng phân cực, nhóm nghiên cứu đã tạo điều kiện để kiểm tra cấu trúc tinh thể sâu bên trong thạch cao cổ đại.
Kết quả của nghiên cứu đã cho thấy, bí mật sự bền vững của thạch cao này nằm ở công thức đặc biệt mà người Maya đã sử dụng. Một trong những thành phần quan trọng của công thức này là nhựa cây, được kết hợp vào thạch cao vôi tươi. Kết quả của việc này là cấu trúc tinh thể được tạo ra, giống với cấu trúc tinh thể của thạch cao tự nhiên.
Thạch cao với thành phần nhựa cây đã trở nên cứng cáp, linh hoạt và chống chịu thời tiết vượt trội, cho phép chúng tồn tại trong khoảng thời gian dài hơn 1.200 năm mà vẫn giữ được nguyên vẹn. Công trình nghiên cứu này đã giúp giải mã bí mật về loại thạch cao bền bỉ này, mở ra một góc nhìn mới về khả năng sáng tạo và kỹ thuật xây dựng của người Maya.
Một giải pháp khác là nhờ vào khả năng tự thích nghi của các tường thành Maya. Theo các nhà khoa học, cấu trúc Maya đó đã được thiết kế để thích nghi với sự thay đổi nhiệt độ và độ ẩm trong môi trường xung quanh.
Chúng được xây dựng với các khe hở để cho phép hơi nước bay ra và giúp giảm bớt áp lực lên bề mặt bên trong.
Với sự kết hợp của các công nghệ chế tạo và khả năng thích nghi, các cấu trúc Maya đã giữ được độ bền đáng kinh ngạc.
Cuối cùng, sau nhiều năm nghiên cứu và giải mã, chúng ta hiểu được bí mật "ma thuật" đằng sau sức bền của các cấu trúc này. Sự bền bỉ của các cấu trúc này thực sự là một kỳ tích của con người và của văn hóa Maya.