Quả thật, khi con người ta chật vật với cuộc sống đầy mệt mỏi thì tìm đường lên trời là cách mà họ có thể giải tỏa được phần nào nỗi khổ niềm đau hiện tại, mặc dù đó là điều không thể.
Nhưng con người đã quên đi rằng, hạnh phúc không ở đâu xa ngoài chúng ta. Chúng ta vốn có hạnh phúc, đang cầm trong tay hạnh phúc mà không nhận diện được chúng. Hạnh phúc là những thứ đơn giản trong cuộc sống mà ta đang sở hữu, chỉ cần những thứ đó đã quá đủ để chúng ta được gọi là người giàu có, là người nhiều thần thông, có phép mầu.
Những phép mầu đó là gì?
|
Thần thông, là có thể nghe, thấy và cảm nhận những yêu thương,
ấm áp quanh mình, nuôi dưỡng được tâm hồn mình - Ảnh minh họa.
|
Hóa ra nó đơn giản chỉ là mỗi buổi sáng thức dậy, ta có thêm ngày mới với thân thể bình an, không đau ốm. Bởi vì đâu đó, có người suốt đêm không ngủ vì những cơn đau đến điên dại, muốn chết mà không được.
Hóa ra nó chỉ là những bước chân đi hết sức bình thường. Những bước chân đi như chả có gì là mầu nhiệm nhưng thật khó khăn thay với những người suốt đời ngồi trên xe lăn hay những ai phải mang vác thêm đôi nạng.
Thần thông ư? Nó chẳng qua là có thể tự tay mình cầm thìa cơm cho vào miệng và từ từ nhai và nuốt xuống, bất luận là sơn hào hải vị hay cơm trắng muối tiêu. Vấn đề không nằm nơi thức ăn ngon hay dở mà là thực tại, hoạt động ăn uống đó không còn là nhiệm vụ của miệng, của răng lưỡi nữa, nó đã chuyển nhượng công việc cho ống và máy bơm.
Thần thông không phải trông thấy thật xa mà đơn giản là được nhìn thấy, không phải nghe được âm thanh từ phương nào mà chỉ cần là lắng nghe được tiếng.
Thần thông, làm sao có thể nói cho hết khi mà cuộc đời này cho ta biết bao phép mầu cả một chặng đường từ khi vùng ra khỏi bào thai mẹ cho đến khi nằm gọn lại trong vài tấc đất.
Những thần thông trên đây là vốn tự có của con người, nhưng vượt trội hơn hẳn đó là “bình tĩnh”- thứ thần thông cần thời gian thực hành, trải nghiệm. Đây chính là “hiện tại lạc trú” hay “đối cảnh vô tâm”, thứ thần thông đưa đến giải thoát thực sự.
Một người với tâm bình tĩnh trước mọi thuận nghịch của cuộc đời, trước sự nung nấu của tám thứ khổ mà vẫn nở được nụ cười an ổn, khiến người an ổn thì quả thật đó là đại nhân có đại thần thông.
Nhiều thần thông như vậy, nhưng mấy ai nhận chân được điều đó, mấy ai tự trải nghiệm hạnh phúc đó. Trong nhạc phẩm Ngày vui qua mau của nhạc sĩ Nhật Ngân có đoạn: “Đừng nhìn xa vời em ơi. Xin em hãy mơ thật gần. Xin em hãy coi ngày vui là đây”.
Nghiệp lôi kéo chúng sinh xuất hiện trong cuộc đời này, nó ấn định luôn chúng sinh đó nhiều hay ít thần thông. Có người có nhiều thần thông, có người ít thần thông, nhưng không ai không có thần thông cả.
Cho nên đừng nhìn xa vời, hãy sống với hiện tại, bởi đây chính ta hạnh phúc mà bấy lâu ta cất công loay hoay kiếm tìm. Thật hạnh phúc biết bao khi ai ai cũng thấy được mình có thần thông và tự vui với thứ thần thông đó.
Thế giới sẽ như thế nào khi chỉ cần ai nấy đều biết mình vốn có thần thông nhỉ!
Chiến tranh sẽ chấm dứt vì những điều đơn giản hóa thần thông ấy đã chôn vùi, triệt tiêu những sân tâm, ác niệm, những thứ gây đổ vỡ. Một người tự tạo được hạnh phúc cho mình thì xu hướng giúp người hạnh phúc là điều tất yếu, cơ hội nào cho bực tức và bất mãn. Cảm thông, sẻ chia, cho đi yêu thương là thứ mà con người ta sẽ trao nhau khi nhận ra rằng mình là người hạnh phúc, là người giàu có bởi có nhiều phép mầu thần thông.
Môi trường được cải thiện, con người sẽ tự quay trở lại nhặt rác vườn tâm sau những ngày dài ròng rã vô tư cho cỏ rác phát triển. Với tâm thanh tịnh thì thế giới tự nhiên thanh tịnh, tức là tự trang nghiêm cõi tịnh mà không cần bất kỳ một thiết bị khoa học nào hỗ trợ.
Thần thông giúp con người sống một đời sống biết vươn lên mà không phải là tham vọng, biết tích góp mà không tham lam. Sống cho mình, cho người, sống đúng nghĩa “sống” mà không đơn thuần là tồn tại.
Vậy nên, “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, mải bới tìm thần thông trong đám cỏ dại làm cuộc đời ta thêm mệt mỏi, việc đi tìm thần thông là điều hết sức nhảm nhí. Chúng ta, nếu không vì một đại sự nhân duyên thì một kẻ giàu có và quyền lực đừng dại hóa thân ăn mày để rồi chịu sự bức bách của thời tiết và tên đao cuộc đời. Ta vốn phi thường nên đừng dại bình thường đến nỗi tầm thường hóa thần thông của mình.
Cầu chúc tất cả chúng ta đều có thể tự mình nhận diện được thần thông của mình. Mỗi sớm mai thức dậy:
Nguyện rằng hết thảy chúng sanh
Những mỏi mệt của thân
Những mệt mỏi của tâm
Đều theo đường bài tiết
Đi ra ngoài cơ thể.