Nhi, em gái kém chồng tôi 8 tuổi. Cách đây nhiều năm, sau khi Nhi ra đời thì bố chồng tôi qua đời do bị tai nạn. Thấy Nhi chịu nhiều thiệt thòi, chồng tôi cưng chiều em gái như trứng mỏng. Ngày nào anh cũng nhắn tin, hỏi han, đi đâu cũng phải mua bằng được quà cho em gái.
|
Tôi với cô em chồng vốn "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt". Ảnh minh họa |
Sau khi cưới, chúng tôi thuê một căn hộ chung cư gần chỗ làm. Em gái chồng đang ở trọ cũng chuyển đến ở cùng chúng tôi. Nói thật, em gái chồng tôi còn ghê gớm hơn cả mẹ chồng. Tuy ít tuổi nhưng Nhi thường xuyên soi mói, chê bai tôi nấu nướng không khéo, để nhà cửa bừa bộn. Trong khi Nhi không bao giờ động tay đến việc nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Sau khi đi học về, Nhi chỉ nằm trên ghế sofa, xem TV và dùng điện thoại. Tiền ăn chung, tiền điện nước, em chồng cũng không đóng.
Tôi mang thai đến tháng thứ 6 rồi, người rất nặng nề, khó chịu, làm gì cũng bất tiện. Vì vậy, tôi nhắn với chồng nhắc em gái chịu khó giúp đỡ tôi làm việc nhà. Tuy nhiên, nói đến đây, chồng tôi lại nổi cáu: “Em nó đến nhà mình ở thì em nó là khách. Sao em lại bắt nó làm việc nhà vậy? Thôi em muốn nó làm việc gì thì để anh làm thay nó”.
“Anh vừa nói gì? Em gái của anh có phải là khách không?”, tôi gắt.
“Dù gì thì nó vẫn là em gái anh nên em hãy cư xử có chừng mực. Ngay từ nhỏ, nó đã chịu nhiều thiệt thòi. Em đừng bắt nó làm gì cả vì lâu nay anh cũng chưa từng bắt nó làm bất cứ việc gì”, chồng tôi nói.
Nghe chồng nói, tôi giận quá nên bỏ đi và không nói thêm với chồng câu nào nữa.
Hôm đó, tôi cảm thấy bụng hơi khó chịu nên giục chồng đưa tôi đi khám thai. Tuy nhiên, sau khi ăn cơm trưa, Nhi nói rằng em ấy muốn về quê và nói chồng tôi chở ra bến xe. Tôi tỏ ý giận dỗi và quát Nhi: “Em muốn về thì bắt xe ôm hoặc gọi người yêu đến chở ra bến xe. Anh Hải phải đưa chị đi khám thai”.
Nghe thấy thế, chồng tôi giận và nói: “Sao em lại quát nó như thế? Anh đưa nó ra bến xe rồi quay về đưa em đi khám thai cũng chưa vội”.
Tôi nhìn Nhi bằng “đôi mắt hình viên đạn” còn họng thì uất nghẹn không nói được câu nào. Giận chồng, giận cả em chồng, tôi một mình bắt taxi vào bệnh viện khám thai. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ được là tôi bước hụt nên ngã khi đang xuống cầu thang và ngất đi. Lúc tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường bệnh, câu đầu tiên tôi hỏi bác sỹ là: “Bác sỹ ơi, con em thế nào?”.
Tuy nhiên, bác sỹ chỉ nói một câu buồn bã. “Em mất máu quá nhiều nên đứa bé không giữ được”.
Nghe câu nói của bác sỹ, tôi vỡ òa trong nước mắt. Một lát sau, chồng tôi tất tả chạy vào, mặt mũi bơ phờ. Thấy chồng hỏi han, tôi gào lên: “Anh đừng nói gì nữa. Chúng ta ly hôn đi”.
Chồng tôi khẩn khoản: “Anh sai, anh thực sự sai rồi. Đáng lẽ anh phải luôn ở bên em. Em đừng bỏ anh, chúng ta sẽ có những đứa con khác mà”.
Tôi cười ngây dại: “Đủ rồi. Không có ai quan trọng bằng em gái của anh. Con của anh cũng không quan trọng bằng em gái anh đâu. Anh đi về quê với em gái anh đi. Anh giờ được tự do rồi và tôi cũng được tự do”.
Mấy ngày nay, mặc dù cả chồng và em gái chồng đều đến xin lỗi tôi nhưng tôi thực sự quá đau buồn. Tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân này vì thực sự không chịu nổi chồng và cô em chồng nữa.