18 tuổi, tôi lên xe hoa cùng người đàn ông hơn mình 5 tuổi. Ngày ấy, tôi còn quá trẻ để có thể phòng tránh thai và biết cách bảo vệ bản thân nên bước chân về nhà chồng với cái bụng bầu 5 tháng.
Mẹ chồng của tôi là một người hay soi mói. Bất cứ việc gì tôi làm bà cũng không vừa lòng. Chung quy cũng vì mẹ chồng không thích con dâu như tôi - một cô con dâu vừa non dại và cũng không có tương lai.
Tôi về làm dâu khi đã mang thai nhưng vẫn phải làm hết việc nhà. Sáng ra, tôi phải dậy từ 5 giờ để chuẩn bị bữa sáng, cả ngày quần quật với bếp núc và dọn dẹp nhưng chồng tôi lại thờ ơ. Về đến nhà là anh hỏi chuyện cơm nước nhà cửa. Có những đêm chồng tôi đi chơi vớ bạn đến sáng sớm mới về. Lúc đó tôi rất tủi thân, trong khi bạn bè cùng trang lứa đang được ăn học thì tôi phải vật lộn với rất nhiều mối quan hệ.
|
Ảnh minh họa. |
Đến bây giờ, khi đã trưởng thành và từng trải tôi mới nhận ra cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi tan vỡ là do cả 2 còn quá non trẻ. Tôi chưa đủ dũng cảm và bản lĩnh để làm vợ, làm mẹ còn chồng tôi khi ấy cũng còn quá trẻ để có thể lo toan gánh vác mọi việc trong gia đình.
Khi con được 3 tuổi, tôi quyết định ly hôn vì không tìm được tiếng nói chung với chồng. Chúng tôi ra toà và chồng cho tôi được quyền nuôi con vì khi ấy con tôi cần mẹ hơn là bố. Vậy nhưng tôi lại không đồng ý. Tôi đã làm điều mà một người mẹ không bao giờ làm, đó là đùn đẩy trách nhiệm nuôi con về phía chồng.
Lúc đó, tôi muốn được thoải mái không vướng bận chồng con để rồi bây giờ cũng chính lựa chọn ấy khiến tôi luôn ân hận trong lòng. Ly hôn xong, tôi như được sống lại lần nữa, tôi làm hồ sơ sang Nhật xuất khẩu lao động và quyết tâm làm lại cuộc đời.
Những ngày tháng xa quê, tôi thấy nhớ con da diết nhưng gọi điện về nhà tôi mới biết nhà chồng đã chuyển đi từ lâu. Tôi mất liên lạc với con, ngay cả một tấm hình để hình dung con trưởng thành cũng không có. Tôi đã muốn trở về ngay khi biết tin nhà chồng chuyển đi nhưng nghĩ đến số tiền bố mẹ đã vay mượn để tôi đi làm, nghĩ đến tương lai của mình, tôi đã cắn răng chịu đựng cuộc sống tha hương suốt 4 năm trời.
Tôi mới về nước cách đây không lâu. Khi về nước, việc đầu tiên tôi làm đó là tìm con. Một lần gặp được bạn thân của chồng, tôi gặng hỏi anh ta địa chỉ mới mà con tôi ở. Có lẽ do thương tình nên anh ta đã cho tôi.
Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ để mang đến cho con. Quần áo, đồ ăn và cả những món đồ chơi mà đứa trẻ nào cũng thích. Nhìn thấy con đang chơi ở sân, tôi chạy đến ôm chầm lấy con thì bị thằng bé đẩy ra. Sau đó con chạy vào nhà mách một người phụ nữ: "Mẹ, cô này tự nhiên ôm con. Cô ấy là người xấu phải không mẹ?".
Nghe con gọi người khác là mẹ, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi luống cuống làm rơi hết đồ chơi và những thứ mình mang đến. Người phụ nữ ấy là vợ mới của chồng tôi, có lẽ cô ấy biết tôi nên từ tốn dặn con lên phòng để tôi và cô ấy nói chuyện.
Nhìn thấy con mình thân thiết với cô ấy như vậy, tôi hiểu đó là một người phụ nữ tốt. Quả thật khi ra khỏi căn nhà đó, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi không tiếc nuối vì đã ly hôn. Chỉ buồn lòng khi chứng kiến cảnh con mình không nhận ra mẹ. Tôi đã trở về sau 4 năm sống ở nơi đất khách quê người. Vậy mà sau ngần ấy năm, ngoài số vốn ít ỏi thì tôi đã mất tất cả. Chẳng lẽ đây là cái giá mà tôi phải trả để có được cuộc sống như vậy sao?