Mẹ chồng tôi là người phụ nữ chịu thương chịu khó. Suốt ngày bà cứ cặm cụi ngoài vườn với ao cá, mấy luống rau và đàn gà đàn vịt. Ấy thế mà một mình bà vẫn nuôi được 2 người con trai thành tài.
Vợ chồng tôi sống chung với mẹ chồng, còn em trai chồng thì xây nhà riêng. Cuối tuần, vợ chồng em ấy lại về nhà chơi một ngày, nấu nướng, ăn uống, gọi là bữa cơm sum họp gia đình. Nhờ thế mà mối quan hệ giữa tôi và em dâu cũng tốt đẹp, không có hiểu lầm hay rạn nứt gì cả.
Năm ngoái, mẹ chồng cho vợ chồng tôi 950 triệu để sửa sang nhà cửa. Đây là toàn bộ số tiền bà tích cóp được từ việc bán rau, bán gà và bán cả một mảnh đất. Nhờ số tiền đó cùng với tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, chúng tôi xây được căn nhà mới và mở xưởng cơ khí cho chồng tôi.
Hiện tại, kinh tế trong nhà tôi cũng ổn định, dư dả hơn trước rất nhiều. Hôm qua là sinh nhật của mẹ chồng, tôi mua tặng bà một sợi dây chuyền vàng.
Lúc mở hộp, thấy sợi dây chuyền, mẹ chồng tôi sững sờ một lúc. Bà cẩn thận cầm sợi dây ướm lên cổ mình rồi lại cất vào trong hộp. Tôi ngạc nhiên, hỏi tại sao mẹ không đeo luôn thì bà thì thầm: "Đẹp quá, mẹ không nỡ đeo, đeo rồi nó cũ đi thì sao".
Nghe mẹ chồng nói mà tôi ứa nước mắt vì thương. Một người phụ nữ tần tảo, chịu khổ cực cả đời, giờ thích sợi dây chuyền mà chỉ dám nâng niu cất giữ chứ không dám đeo. Mặc dù tôi khuyên mãi, thậm chí còn đòi tự tay đeo cho bà, bà vẫn cất đi. Tôi thương mẹ quá mà chẳng biết phải làm thế nào cho mẹ được sống sung sướng hơn, được hưởng thụ nhiều hơn nữa!