Quan niệm về hôn nhân của tôi có lẽ hơi khác so với những người phụ nữ xung quanh mình. Nhiều đồng nghiệp, bạn bè của tôi luôn than phiền, đau khổ về chồng tệ bạc, ngoại tình nhưng rồi cũng chẳng thể dứt ra được. Bị chồng đánh tát, phản bội, chà đạp nhưng vài ngày sau lại bỏ qua như chẳng hề có chuyện gì. Rồi lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn không lối thoát ấy. Còn tôi, đã không thể sống được với nhau thì buông tay cho nhẹ lòng.
|
Đã không thể tiếp tục thì buông tay cho nhẹ lòng - Ảnh minh họa: Internet |
Tôi cưới chồng 10 năm, có với nhau 2 mặt con. Chồng tôi 10 năm qua luôn thương yêu và chăm sóc gia đình chu đáo. Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng nói rằng tôi tốt phước khi cưới được một người chồng như thế. Trong khi chồng của họ quá vô tâm, hờ hững, nhậu nhẹt bê tha thì chồng tôi lại luôn sống tử tế và có trách nhiệm. Thế nhưng, niềm hạnh phúc hôm nay có đâu ai chắc rằng ngày mai còn tròn vẹn. Chính người chồng ấy đã ngoại tình, đâm tôi một nhát đau thấm tâm can.
Chồng tôi qua đêm với gái bán hoa trong một lần công ty nhậu nhẹt. Anh ta nói rằng đó là lần đầu nhưng ai mà biết được. Nhưng dẫu đúng là lần đầu thì sao? Đâu có thay đổi sự thật rằng anh đã phản bội tôi để lên giường với người phụ nữ khác? Với đàn bà, còn gì đau đớn và khổ tâm hơn chuyện này. Ba mẹ, đồng nghiệp cũng ngồi khuyên nhủ tôi rất nhiều. Họ bảo rằng đàn ông ai cũng như vậy cả, ăn chơi rồi cũng quay về. Phụ nữ khôn ngoan là phải biết chừa cho chồng một cánh cửa để quay về.
Tôi ly hôn trong sự sững sờ của mọi người. Không ai nghĩ một người đàn bà từng hạnh phúc, từng có mọi thứ trong tay như tôi lại quyết định quá nhanh chóng và có phần tuyệt tình như vậy. Mọi người nói với tôi rằng chồng tôi tốt, kinh tế vững, 10 năm chưa từng làm điều gì sai trái, lẽ nào vì một lần lầm đường mà tôi không thể tha thứ hay sao? Nhưng tha thứ rồi thì sao, liệu gia đình có thể hạnh phúc như xưa? Chỉ có tôi mới biết mình đã tổn thương ra sao trong chuyện này. Tôi không thể ôm lại người chồng đã phản bội mình mà giả vờ như chưa từng tổn thương. Thôi thì, ly hôn đi cho nhẹ lòng.
Tôi không khóc lóc, không oán trách chồng. Tôi dắt 2 đứa con ra đi trong sự dằn vặt và van lơn của chồng nhưng tôi đã quyết thì không thay đổi. Tôi không quá sợ hãi con đường phía trước vì tôi có một nền tảng kinh tế vững vàng. Bao nhiêu năm nay, dẫu chồng kiếm nhiều tiền nhưng tôi vẫn luôn cố gắng trong công việc để có một ví trí tốt với thu nhập cũng khá. Chuyện nuôi hai đứa con cũng chẳng là vấn đề gì lớn lao. Những người đàn bà ly hôn như tôi chỉ cần con và tiền chứ chẳng cần người chồng bội bạc.