Nhà chồng tôi có hai chị em. Chị chồng tôi đã lập gia đình và ở cách nhà chúng tôi khoảng chục cây số. Bố chồng qua đời vì căn bệnh ung thư, mẹ chồng sống với hai vợ chồng tôi từ ngày cưới.
Bố mẹ chồng tôi trước đây cũng thuộc những người muộn con. Chồng tôi là do bà cố mãi mới đẻ được, may sao lại trúng thằng cu chống gậy. Bà là người sống khá dễ chịu, duy chỉ có tính lo lắng cho con cái quá mà vác khổ vào người.
Mẹ chồng tôi nói khá nhiều và rất thích kể chuyện ngày xưa. Mà có lẽ đúng hơn thì những người có tuổi đều thích kể những chuyện như vậy. Tôi và mẹ chồng ở chung ngần ấy năm, chẳng phải hợp lắm nhưng nhìn chung cũng là không mâu thuẫn gì. Nhiều khi mẹ chồng thao thao bất tuyệt kể những chuyện "năm 1900 hồi đó", tôi chẳng hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng chú ý nghe để bà vui. Tôi biết bà bao năm qua một mình nuôi 2 con khôn lớn quả thực không phải dễ dàng gì.
|
Ảnh minh họa |
Đợt này mẹ chồng tôi nói muốn sang đỡ đần con gái khi con rể đang đi công tác. Nhà chị chồng tôi có 2 đứa con, đứa thứ 2 mới chưa được 1 tuổi nên cũng vất. Vợ chồng tôi thì được cái cả 2 con đều đi học rồi, đứa lớn đã học lớp 2, đứa nhỏ thì mẫu giáo lớn, nhìn chung cũng dễ xoay sở.
Hôm đó công ty có tiệc đón chủ tịch bên Hàn Quốc sang chi nhánh Việt Nam thăm, tôi có nói chuyện với chồng và nhờ em gái chăm sóc hộ bọn trẻ vì chồng tôi cũng có hẹn trước hôm ấy. Nhà em gái tôi có một bé cũng học mẫu giáo lớn nên hai đứa nhà tôi thích sang bên đó chơi lắm. Nghĩ vậy nên tôi yên tâm đi tiếp đón sếp cùng công ty.
Chúng tôi đi ăn rồi đi hát, mọi người còn nhấm nháy nhau chút lên phố nhảy nhót một chút cho ấm người nhưng tôi xin phép về sớm. Vừa về đến cửa nhà, tôi giật mình khi nhìn thấy mẹ chồng mình ngất trước cửa.
Tôi gọi ngay taxi để đưa bà vào viện cấp cứu rồi gọi cho chồng báo tình hình. Cũng may mà mẹ chồng tôi chỉ bị hạ đường huyết chứ không có vấn đề gì. Hai mẹ con đưa nhau về thì chồng tôi cũng mới về đến nhà. Tôi đưa mẹ lên phòng rồi dọn chút cháo gà vừa mua cho bà lót dạ.
"Mẹ đang ở nhà chị mà sao chị chẳng một câu nói báo với bọn em lúc mẹ về vậy? Nếu hôm nay vợ chồng em mà về muộn hay đi đâu thì làm sao", tôi gọi điện ngay cho chị chồng mà lòng không khỏi bức xúc.
"Bà lớn rồi chứ có phải trẻ con gì đâu. Bà nói muốn về rồi tự ra đầu ngõ gọi taxi thì tôi biết làm sao được. Anh chị không phải lắm chuyện. Gớm!".
Nghe những lời chị chồng nói mà cục tức trong tôi như nghẹn tận cổ. Đang chưa hết tức với bà chị chồng gớm ghê thì chồng tôi mở cửa phi vào rồi đóng rầm một cái.
"Hôm nay cô mà đi cố tí nữa chắc mẹ tôi chết ở ngoài cửa rồi. Có ai làm mẹ rồi còn đi đàn đúm như cô không".
"Tôi đi là chuyện công chuyện việc chứ có phải đi chơi đi bời đâu. Anh đi nhậu nhẹt với bạn bè ngày này tháng khác thì không sao. Tôi đi đón sếp có 1 hôm thì anh nói không ra gì. Mẹ sang nhà chị chơi, phải như nào mẹ mới về lúc khuya khoắt thế chứ. Sao anh không hỏi chị anh xem chuyện gì đã xảy ra. Đừng có cứ việc xảy ra là tìm người để trách móc, đổ lỗi!".
Không nói không rằng, anh tung cú tát giáng trời thẳng vào má khiến tôi quay cuồng đầu óc. Tôi đã nói gì sai ư? Rõ ràng mẹ đang sang nhà chị chồng chơi, không một cuộc điện thoại hay lời báo trước, làm sao tôi biết được sự tình. Anh ta đi nhậu nhẹt với bạn bè, khi tôi gọi điện còn chẳng về ngay mà giờ lại dám đưa tay đánh tôi như vậy.
Cầm chiếc chìa khóa xe máy, tôi lao ngay ra đường rồi sang nhà em gái. Tôi thật không muốn nhìn thêm anh ta một chút nào. Bao năm qua tôi luôn phụng dưỡng mẹ chồng, không để bà phải trách móc nửa lời. Thế nhưng đổi lại sự chăm chút đó lại là cái tát cháy má của chồng.
Ngần ấy năm vợ chồng, chúng tôi từng trải qua nhiều mâu thuẫn, cãi cọ cũng có nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh dám động tay chân với tôi. Cái tát hôm nay không chỉ là vào má tôi, còn là cú tát thẳng vào lòng tự trọng của tôi nữa. Liệu rượu có thể là lý do để anh ta bao biện cho điều này?