Anh chưa kịp cúi mặt giấu cơn cảm xúc dâng lên không kiểm soát, thì cô nhân viên ngân hàng đã nhận ra, ái ngại:
- Sao vậy anh? Có cần em giúp gì không?
- Không, xin lỗi cô. Chỉ là tôi nhớ mẹ!
Tâm nói rồi vội vã đi như chạy ra khỏi ngân hàng. Tới một góc phố vắng người, anh dừng lại bên một gốc cây lớn, để mặc dòng nước mắt tuôn. Lát sau, khi đã vơi bớt nỗi lòng, anh lấy xe, chạy tới một cửa hàng hoa tươi, mua một bó hồng đỏ thắm. Anh mang bó hồng tới nghĩa trang, cắm trước mộ mẹ anh, nhưng anh không khóc nữa.
|
Ảnh minh họa |
Mẹ anh yêu hoa hồng, tên mẹ là Hồng. Mẹ chính là đóa hồng đẹp nhất trên thế gian. Vậy mà, khi đóa hồng ấy tươi thắm sống động bên anh, anh đã bỏ qua mẹ. Anh là thằng con trai cứng đầu, anh không bao giờ theo những lời mẹ khuyên bảo, anh cũng không thích những đồ ăn mẹ nấu. Anh cương quyết đòi ra ở riêng, trong khi anh là con trai độc nhất của mẹ.
Anh cưới vợ, vợ anh trẻ đẹp, biết nấu ăn những món tây tàu đủ cả. Anh rất thích ăn món vợ nấu. Cứ đến cuối tuần, mẹ lại đến thăm vợ chồng anh, mẹ đòi vào bếp nấu cho vợ chồng anh, bởi mẹ lỉnh kỉnh mang theo biết bao đồ thực phẩm mẹ sắm ở siêu thị, ở chợ cóc trên đường mẹ đến nhà anh.
Những món mẹ nấu, thịt rang cháy cạnh, đậu xốt cà chua, tôm rang, ốc nấu chuối đậu… anh quá quen rồi, từ thuở ấu thơ, và anh ngán lắm. Nhưng vợ anh bảo, cả tuần chỉ ăn với mẹ có một bữa thôi, mình ăn cho mẹ vui lòng. Ừ thì anh cố ăn món mẹ nấu, nhưng anh tự hỏi, tại sao anh đã ra ở riêng, mà mẹ còn tìm đến nấu nướng, ép anh phải ăn!
Sau nhiều năm như thế, mẹ già yếu đi, vẫn sống một mình. Mẹ không thể đạp xe tới nhà anh mỗi cuối tuần nữa. Nhưng mẹ vẫn có cách kéo anh tới, mẹ hay kêu cái vòi nước bị hỏng, bản lề cửa long ra, sàn nhà tắm trơn quá… mẹ đòi anh tới sửa cho mẹ.
Anh bảo, sao mẹ không gọi dịch vụ tới sửa, vừa nhanh, vừa chuyên nghiệp. Mẹ nằng nặc đòi anh đến nhà mẹ mỗi cuối tuần, sửa những thứ hư hỏng, mẹ hứa trả lương cho anh theo giờ làm việc. Anh đành đến với mẹ, và mẹ lại dúi tiền vào túi anh mỗi khi anh tạm biệt mẹ để ra về.
Thật nhẹ người mỗi khi ra khỏi nhà mẹ, anh đâu biết dành một phút nào nhìn mẹ kỹ hơn, anh có chào mẹ nhưng đâu nhìn vào mắt mẹ. Anh chỉ làm mấy việc trong nhà quấy quá chiếu lệ, xong việc rồi thì đi. Anh không thực sự hiện hữu với mẹ.
Hóa ra, mẹ nhớ anh, mẹ tìm mọi cách để được ở bên anh. Nhưng mẹ dù đã cố gắng kéo anh đến với mẹ trong vài thời khắc nào đó, thì mẹ vẫn chẳng thể nào có trọn vẹn đứa con bên mình. Thế rồi đêm ấy, mẹ ngã trong nhà tắm, và vĩnh viễn không bao giờ tỉnh dậy. Vợ anh gọi điện cho mẹ, mẹ không trả lời. Anh nhao đến phá cửa, tìm mẹ khắp nhà, và khi anh thấy mẹ nằm gục trên sàn nhà tắm, anh chạm vào mẹ, mẹ đã lạnh ngắt! Anh không khóc được lúc ấy.
Anh tìm thấy trong tủ quần áo, bọc tiền lớn mẹ giấu trong vỏ chăn. “Mẹ trả lương cho con!”, chữ viết mẹ như thủ thỉ bên tai. Anh lặng lẽ mang bọc tiền đó gửi vào ngân hàng, lấy lãi hàng tháng, mẹ bảo trả lương anh vì anh đã làm con của mẹ trên cõi đời này...