Đến giờ tôi vẫn còn nhớ lần đầu sang ăn cơm, mẹ chồng đã khinh khỉnh không thèm tiếp, không thèm ngồi chung mâm như thế nào. Lúc tôi mang bầu, bà cũng tuyên bố thẳng với con trai: “Mẹ không bao giờ chấp nhận con bé đấy làm dâu. Con thích chơi bời ở đâu cũng được, muốn mang về nhà bao nhiêu đứa cháu cũng không sao, mẹ nuôi hết. Chỉ trừ cái con kia thì đừng hòng bước chân về nhà mình!”
Hai vợ chồng tôi khóc lóc, van xin thế nào bà cũng không lay động. Cuối cùng, đến khi tôi mang thai đến tháng thứ 7 thì 2 đứa quyết định đi đăng ký kết hôn rồi dọn ra ở chung với nhau, khi nào có tiền thì làm đám cưới sau.
Khỏi phải nói cũng biết mẹ chồng tôi cay cú, tức giận như thế nào. Cứ cách mấy hôm, bà lại gọi điện mắng chửi tôi dụ dỗ con trai bà, rồi thì đừng bao giờ mong bà thừa nhận. Lúc đầu, tôi còn bật khóc nức nở nhưng sau quen rồi thì mặc kệ, cho bà thích nói gì nói. Chồng tôi thì bảo: “Lần sau mẹ gọi thì em đừng nghe nữa, có gì để anh nói chuyện”.
Lúc tôi sinh được con gái, chồng tôi mừng rỡ lắm, vội gọi điện báo tin cho mẹ. Bà nghe xong cũng “Ừ” chứ chẳng thèm hỏi han gì, hay bảo chút nữa vào thăm. Mẹ đẻ tôi từ sau khi lập gia đình mới thì cũng quay cuồng với con riêng, công việc bên nhà chồng nên cũng không có thời gian lên chăm sóc con gái. Bố đẻ tôi cũng vậy.
Hai người chỉ gửi cho cháu ít tiền tẩm bổ rồi hẹn khi nào cháu cứng cáp hơn thì lên thăm. 3 ngày nằm viện, tôi cứ thui thủi một mình chờ chồng đi làm về thì ghé qua. Nhìn những bà bầu khác có gia đình bên cạnh mà nghẹn lòng.
Lúc tôi về nhà được 2 tuần thì mẹ chồng đột nhiên gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và cháu như thế nào rồi. Bất ngờ nhất là bà bảo thời gian tới rảnh rỗi, sẽ qua trông cháu giúp. Hai vợ chồng tôi nghe xong mừng mừng tủi tủi, nghĩ là được bà chấp nhận rồi.
|
Ảnh minh họa |
Ai ngờ, mẹ chồng đến không phải để chăm tôi, chăm cháu mà là để chăm con trai bà. Bà sợ tôi ở cữ, không làm được gì rồi lại sai vặt, “cháo hành” chồng. Cơm nước, bà cũng nấu tươm tất đủ món cho mỗi con trai còn con dâu thì mặc kệ, chỉ cần quả trứng luộc với dăm ba miếng thịt luộc thái mỏng ngấy ơi là ngấy.
Sáng hôm nay, tôi dậy lúc 7 giờ thì không thấy mẹ chồng đâu. Nghĩ trước giờ mẹ chồng nàng dâu hay xích mích nên tôi định mua gì đó tặng bà nhưng lại không biết mua gì nên quyết định biếu tiền. Nghe thấy tiếng nước ở dưới bếp, đoán bà đang ở dưới đó nên chạy xuống xem.
Vì phòng trọ của 2 vợ chồng tôi nhỏ, không có máy giặt nên trước giờ toàn phải giặt tay. Mấy nay bận rộn nên tôi vẫn chưa giặt được. Trông thấy cảnh mẹ chồng đang ngồi vò chậu quần áo, tôi cảm động lắm. Định cất tiếng cảm ơn thì sững lại bởi khi nhìn rõ, tôi mới thấy bà chỉ giặt độc quần áo của chồng tôi thôi. Còn của tôi, của cháu thì bà vứt một đống bừa bãi ở góc sàn nhà. Cái cốc đánh răng của tôi hàng ngày, bà lấy luôn để đong bột giặt!
Cả người tôi run run vì giận, uất chảy cả nước mắt. Tôi không nói gì, lẳng lặng đi lên phòng như chưa thấy gì và cũng cất luôn mấy triệu định biếu đi. Mẹ chồng không ưa tôi, bà có thể ích kỷ với tôi, nhưng sao có thể ích kỷ với cháu như thế?
Dù sao nó cũng máu mủ, dòng dõi nhà bà! Càng nghĩ, tôi càng ấm ức, tủi thân. Tôi chẳng cần mẹ chồng ở lại đây nữa, ngay lúc này tôi chỉ muốn bà rời đi càng nhanh càng tốt…