Từ khi vợ chồng tôi có công ty riêng, kinh tế khá giả thì chồng muốn báo hiếu mẹ đẻ nên đã rước bà ở quê ra sống chung cùng với chúng tôi. Ngày còn ở quê tôi với mẹ chồng như mặt trăng với mặt trời, mỗi khi tôi làm bất kỳ việc gì không hợp mắt bà lại dùng những lời lẽ cay độc để nói máy nói móc.
Không muốn mẹ và vợ bất hòa nên chồng đã đưa tôi lên thành phố sống và làm việc cùng anh ấy. Tưởng sẽ thoát được kiếp làm dâu ai ngờ sau 10 năm nghỉ ngơi nay tôi lại phải chui đầu vào rọ. Mẹ chồng ở quê chỉ sống một mình, chồng tôi là con trai duy nhất nên chúng tôi không thể đẩy trách nhiệm chăm mẹ cho ai.
Chính vì vậy dù rất bức xúc khó chịu nhưng tôi vẫn phải im lặng làm theo mọi sự sắp đặt của chồng.
Cứ ngỡ mẹ chồng về sống dưới mái nhà của vợ chồng tôi thì sẽ hiền lành đổi tính nào ngờ ngay từ những ngày đầu bà đã muốn khẳng định chủ quyền. Cứ mỗi lần con trai đi khỏi nhà thì bà không dám ngo ngoe gì nhưng khi anh ấy về đến nhà là y như có chuyện.
Hôm thì kêu đau đầu chóng mặt không thể ăn uống được gì, lúc kêu đau răng đau bụng. Mà cứ mỗi lần bà đau cái gì là chồng mình xót mẹ mặt mày cau có và cứ làm ầm ĩ cả nhà nên như thể đau cùng mẹ vậy. Thương mẹ đau đớn mỗi ngày nên cứ ai bảo có thuốc gì hay là chồng lại cố gắng đến tận nơi đó mua bằng được thuốc về cho mẹ dùng.
|
Mẹ chồng đơm đặt chuyện tôi lớn tiếng với bà trước mặt chồng (Ảnh minh họa) |
Chẳng biết bà đau thật hay giả mà những thuốc con trai mua về bà chẳng chịu uống với lí do đắng bà không uống được. Tiếc tiền và công của chồng tôi bực bội bảo:
- Từ mai anh đừng có mua thuốc thang gì cho mẹ nữa. Mẹ khỏe còn hơn cả em ấy chứ, có ốm đau gì đâu. Con cháu thì bận tối mắt tối mũi không lo giúp đỡ chỉ có ngồi ăn sẵn rồi kêu la đau đơn suốt ngày để gây sự chú ý đấy mà. Anh cũng chiều mẹ vừa vừa thôi kẻo bà cưỡi lên đầu lên cổ đấy.
- Có phải mẹ em đau đâu mà em xót. Em khó tính vừa vừa thôi kẻo bà mà giận bỏ về quê thì anh không tha cho đâu. Mà anh nghe mẹ nói hôm qua em lớn tiếng với mẹ đúng không?
Nghe chồng nói mà tôi choáng váng, thật không ngờ bà còn đơm đặt chuyện đó nữa. Thật may mắn từ ngày bà đến đây dù bức bối trong lòng muốn mắng muốn chửi mẹ chồng cho hả giận nhưng tôi chưa có cơ hội. Vậy mà chưa làm được gì bà đã đánh đón phủ đầu thế này khiến tôi càng có cớ để nói:
- Mẹ ra đây vợ chồng con có chuyện muốn nói. Con hỏi mẹ hôm qua con nói nặng cái gì. Hôm nay mẹ phải nói rõ cho chồng con nghe kẻo anh ấy lại cho rằng cho bất hiếu với mẹ.
- Đâu mẹ đâu có nói gì phải không con trai?
Chồng tôi ngập ngừng giây lát rồi nói:
- Thế mà hôm qua mẹ kể với con là vợ con nói “mẹ chỉ là người ở nhờ, biết thân biết phận thì bớt mồm bớt miệng đi cho yên của yên nhà, nếu không có ngày con tống bà về quê đấy”. Khiến con bức xúc giận vợ cả đêm không ngủ được.
- Trời ơi sao mẹ lại bịa chuyện kinh khủng thế vậy mẹ có muốn gia đình chúng ta được yên ổn hay muốn phá vỡ hạnh phúc của chúng con đã vất vả lắm mới xây dựng được đây.
Đang bức xúc xả cơn giận dữ ra thì chồng quát:
- Cô im đi, không nói nữa, từ nay hai người phải sống hòa thuận trong gia đình coi như mẹ con ruột không được cãi chửi hay nói xấu nhau. Tôi mà nghe thấy chuyện con dâu hỗn láo bất hiếu là không xong đâu.
Ôi trời ơi, đáng lẽ mẹ chồng phải bị nhắc nhở chứ sao chồng lại chỉ thẳng tay vào mặt vợ để đe nt thế này. Chưa kịp nói thì chồng đùng đùng giận dỗi bỏ đi làm, lên xe lao ra đường như kẻ điên khiến tôi phát sợ. Không ngờ chồng tôi lại bênh mẹ vô lý đến thế, còn tôi từ lần sẽ không bao giờ động chạm đến mẹ chồng làm gì nữa. Cứ để bà ta thích làm cái gì trong ngôi nhà này thì làm, tốt nhất mình im lặng cho yên cửa yên nhà.
Đang định đi làm thì tiếng chuông điện thoại kêu lên, điện thoại của chồng tôi nhưng giọng một người đàn ông khác, họ báo chồng tôi đang gặp tai nạn rất nghiêm trọng.
Nghe xong tay chân tôi bủn rủn, nước mắt chảy ra mếu máo khóc và cố gắng lấy lại bình tĩnh để ra xe đi tìm chồng. Đến nơi vừa nhìn thấy chồng nằm bất động, trên đường xung quanh rất nhiều người hiếu kỳ xem, tôi chỉ vội ôm lấy anh ấy gào khóc vật vã và người cứ xỉu dần đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy tôi đang nằm trong nhà của mình với một bác sĩ trực bên cạnh. Nghe bên ngoài có tiếng người rì rào những tiếng bước chân vội vàng tôi chợt nhớ ra mọi chuyện và lao ra khỏi giường đi tìm chồng. Nhìn thấy chiếc quan tài đang nằm trên sân nhà tôi phát điên lên chạy hết phòng này đến phòng khác tìm chồng.
Nhìn thấy anh nằm bất động trên giường và bên cạnh là mẹ chồng đang khóc thương đau đớn chẳng khác gì tôi. Sự ra đi của chồng quá đường đột khiến người vợ trẻ như tôi đau không nói lên lời.
Sau khi đưa tiễn chồng về nơi an nghỉ người tôi chỉ còn lại là cái xác khô, nhiều ngày không ăn uống được gì, mặt mũi phờ phạc như không còn sự sống. Suốt ngày tôi chỉ có ngồi bên cạnh bàn thờ chồng ôm tấm di ảnh của chồng mà nói chuyện cùng chồng.
2 tháng sau khi nỗi đau mất chồng chưa kịp nguôi ngoai thì mẹ chồng gói ghém quần áo và xách đồ đến bên cạnh tôi mà nói:
- Con trai tôi mất chắc chị mừng lắm?
- Mẹ nói gì nói lại con nghe nào, là mẹ mà ăn nói vô tình vậy, chồng con mất con đau như cắt da cắt thịt vậy mà mẹ lại nói lời vô cảm đến thế sao?
- Tôi có mỗi đứa con trai, nó mất là tôi còn cái gì trên đời nữa đâu, còn cô chồng mất thì còn con còn cả công ty và cô sẽ lấy tấm chồng khác.
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi giận lắm nhưng nhìn bà bây giờ tôi lại thấy thương vô cùng. Tôi nén cơn tức giận lại ôm chặt lấy mẹ chồng mà bảo:
- Mẹ là người chồng con thương nhất, con thì yêu chồng nhất trên đời và con cũng rất thương mẹ. Mẹ hãy ở đây có con có cháu cùng bầu bạn, chứ về quê có ai chứ. Cái chết của chồng cũng là do lỗi của mẹ con mình, thôi chúng ta hãy sống hòa thuận với nhau để anh ấy ra đi được thanh thản mẹ nhá.
Mẹ chồng ôm tôi rấm rức khóc:
- Mẹ xin lỗi tất cả do tính ích kỷ đố kỵ ghen tuông với con dâu mà mẹ đã phá nát hạnh phúc của các con. Từ nay mẹ sẽ sống tốt để cho các con cháu noi theo.
Tôi tự hứa với lòng sẽ coi mẹ chồng như mẹ mình để cho các con học tập và tất cả anh em bạn bè biết mẹ con tôi rất ổn dù chồng không còn nữa.