Quỳnh lấy chồng là do được mai mối. Ngày xem mắt, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tiến cao ráo, đẹp trai, vậy mà 35 tuổi rồi anh vẫn chưa lấy vợ. Được biết trước đó, Tiến cũng đã có nhiều mối tình nhưng chẳng đi đến đâu, cứ được vài tháng là đứt gánh giữa đường.
Mẹ Tiến dùng tất cả những lời lẽ hoa mỹ để giới thiệu về con trai: "Tiến nhà cô đã có công ăn việc làm đàng hoàng. Lại khôi ngô tuấn tú và ngoan ngoãn. Đã có nhà ở Hà Nội. Tuy nhiên, nó cứ mải mê với công việc thành ra đến tuổi này vẫn chưa lập gia đình. Cháu mà lấy nó chả phải lo nghĩ gì hết".
Quỳnh xem xét Tiến là người đàn ông hiền lành, nghĩ điều kiện anh tốt như vậy gật đầu đồng ý hẹn hò. Và chỉ sau đó ít tháng, 2 người tiến tới hôn nhân, bởi tuổi của Quỳnh cũng chẳng còn trẻ trung nữa, sắp đầu 3 đến nơi rồi.
Ấy thế nhưng về làm vợ Tiến, Quỳnh mới... vỡ mộng. Cô sốc lên sốc xuống khi chứng kiến chồng mình là gã đàn ông ỉ lại, lười biếng và nghèo nàn chí tiến thủ. Tiến có công ăn việc làm ổn định thật, nhưng lương chỉ vỏn vẹn có 6 triệu - mức quá thấp so với 1 người đã ra trường cả chục năm.
Nhiều lần Quỳnh khuyên chồng nghỉ việc, tìm chỗ mới lương cao hơn nhưng anh không muốn. Tiến nói, chỗ này anh làm như đi chơi, nhàn nhã, chẳng việc gì phải đổi việc. Mỗi tháng, Tiến chỉ đưa cho vợ 2 triệu, còn lại anh để dành tiền để đi nhậu, cà phê, thuốc lá... Thi thoảng hết tiền, Tiến còn thủ thỉ với mẹ để xin 100.000 -200.000 đồng ăn sáng. Tất tật mọi chi tiêu trong nhà, gần như đều do Quỳnh gánh vác. Nhiều hôm nhìn chồng mà cô muốn tăng xông!
(Ảnh minh họa)
Đã kém cỏi trong công việc, Tiến còn lười chảy thây. Anh không bao giờ động tay vào làm việc nhà. Tiến mặc nhiên đó là việc của vợ và mẹ. Quần áo đi làm về là anh vứt xuống cuối giường, chiếc giày thì để ở cửa 1 cái, trong nhà 1 cái. Đến chiếc cặp mang đi làm, Tiến cũng quẳng luôn ở ghế sofa. Người đi dọn cuối cùng chính là Quỳnh. Cô hỏi anh trước đó nếu không có vợ thì ai dọn? Tiến thản nhiên: "Thì mẹ anh chứ còn ai nữa". Anh chẳng có chút xấu hổ nào.
Tiến ỉ lại, lười biếng như ngày hôm nay cũng là do mẹ anh nuông chiều 1 cách thái quá. Lúc nào bà cũng coi Tiến như đứa trẻ lên 3. Anh ốm sốt 1 tý bà cũng lo cuống cuồng. Anh cầm cái chổi hộ vợ quét nhà, bà cũng xót.
Thứ 7 tuần trước mẹ chồng Quỳnh bị sốt, nằm rên ở giường không thể dậy để đi lại, ăn uống. Quỳnh gọi chồng đến cháy máy nhưng anh không nghe. Lúc đó anh đang dở ván game với bạn bè. Thương mẹ chồng, Quỳnh dành cả sáng quanh quẩn bên bà, nấu cho mẹ bát cháo rồi bón từng thìa. Đến trưa bà vẫn chưa hạ sốt, song vẫn ngước lên nhìn đồng hồ rồi giục cô: "Con xem cơm nước cho thằng Tiến. Không tí nó về lại gắt nhặng lên là không có cơm ăn".
Mẹ chồng vừa dứt lời thì có tiếng xe máy của Tiến đi chơi về. Chưa đến cửa anh đã hỏi vợ: "Nay nhà ăn món gì thế. Bày ra mâm thôi chứ uống cà phê giờ cồn cào ruột quá". Khi nhìn gian bếp lạnh tanh, Tiến không vui ra mặt, anh gắt gỏng vợ làm gì mà giờ này chưa cơm nước?
Bực mình, Quỳnh lớn tiếng với chồng: "Anh tự đi mà nấu. Lớn bằng đó rồi mà không biết nấu 1 bữa cơm à? Em chăm mẹ cả sáng đến giờ chứ còn làm gì? Anh là con trai của mẹ mà bà ốm anh cũng không đoái hoài? Thật chẳng hiểu nổi con người anh nữa. Suốt ngày chỉ lêu lổng, chơi bời là nhanh".
Nghe 2 con cãi lộn, mẹ chồng đi còn run lẩy bẩy vẫn cố lết xuống tầng. Nhưng không phải để can ngăn mà là bênh con trai: "Ai đời vợ lại quát chồng xơi xơi thế? Đàn ông con trai là để làm việc lớn chứ rúc vào bếp thì ra thể thống gì. Chị không làm được thì tôi làm". Sau đó, bà giằng rổ rau từ tay Quỳnh. Tiến thấy nóng mắt thì lao vào giáng cho vợ cái tát cháy má.
(Ảnh minh họa)
Quỳnh ôm mặt, mắt rớm lệ. Cô cố gắng nấu bữa trưa cho xong và hầm cho mẹ nồi cháo hành. Sau đó, Quỳnh bỏ về mẹ đẻ.
Vắng Quỳnh, mọi thứ trong nhà đảo lộn. Tiến không biết dọn dẹp, không biết nấu nướng. Thế là suốt mấy ngày nay, 2 mẹ con đều phải ăn hàng. Từ trước đến giờ chỉ có mẹ chăm Tiến ốm, chứ anh chưa chăm bà bao giờ. Chính vì vậy anh không biết người ốm ăn được gì và không ăn được gì. Tiến cứ đặt đồ ăn anh thích, ăn uống no nê rồi mặc kệ mẹ. Anh vô tâm đến mức không nhận ra suốt 2 ngày nay mẹ anh chẳng ăn nổi 1 thứ gì.
Nằm trong căn phòng lạnh tanh, mẹ chồng Quỳnh ôm gối khóc vì tủi thân và ân hận. Bây giờ bà mới nhận ra vì nuông chiều con trai quá khiến Tiến trở thành đứa trẻ mãi không chịu lớn, không những thế Tiến còn vô tâm với tất cả những người thân xung quanh mình.
Phần về Quỳnh, ở 2 ngày nhà mẹ đẻ, cô cũng sốt ruột. Thế là sáng sớm nay Quỳnh đã về nhà chồng để xem mẹ khỏi ốm chưa. Vừa bước vào phòng cô giật mình khi thấy gương mặt mẹ trắng bệch, nhợt nhạt. Có lẽ do mấy ngày bà không ăn uống đầy đủ, song lại uống thuốc quá liều khiến bà trở nên như vậy. May thay, cô có mua bát cháo sườn vẫn còn nóng hổi. Mẹ chồng vừa ăn từng thìa cháo Quỳnh đút, vừa thút thít khóc: "Con ơi mẹ sai rồi".