Tôi năm nay 27 tuổi, chồng hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi cưới nhau được 4 năm nay và đã có 1 con gái nhỏ xinh xắn. Trước đó, tôi vốn là cô gái xinh đẹp có tiếng, được nhiều người yêu đương, theo đuổi, trong đó có Khang- chồng tôi bây giờ. Khang là công tử nhà giàu, con trai của giám đốc chi nhánh một ngân hàng lớn. Tính cách anh có phần công tử, trẻ con nhưng anh yêu và chiều tôi hết mực, chưa bao giờ khiến tôi buồn lòng.
Sau 4 năm hẹn hò, tôi theo anh về làm dâu trong một đám cưới rình rang. Ngày cưới, tôi nhận được biết bao lời chúc mừng vì lấy được chồng nhà mặt phố, bố làm to. Nào ngờ, tất cả mới chỉ bắt đầu…
|
Mẹ chồng tôi đưa ra điều kiện hết sức oái ăm (Hình minh họa) |
Cuộc sống ở nhà chồng khó khăn hơn tôi tưởng, bố chồng tôi cực kỳ kỹ tính còn mẹ chồng thì khó tính. Trước kia khi chưa có con, sau giờ làm, bố chồng tôi đi đánh cầu lông, mẹ chồng tôi đi học nhảy, chồng tôi đi tập gym hoặc nhậu nhoẹt, chỉ mình tôi phải về nhà sớm lo chuyện nấu nướng, dọn dẹp. Hôm nào tôi bận việc về muộn cả nhà chồng dẫu có về sớm cũng chẳng hề động chân tay làm việc gì. Ấy vậy nhưng hễ thấy nhà cửa không được sạch, mâm cơm không được nhiều món như ý, họ lại phàn nàn, trách móc tôi không tiếc lời.
Thấy tôi kêu mệt, nhờ chồng về sớm nấu nướng giúp thì chồng tôi nói một câu xanh rờn: “Anh không biết làm. Từ bé đến giờ anh đâu có phải làm mấy việc này.” Ở nhà, hễ thấy mẹ chồng tôi làm việc gì, bố chồng tôi lại sẵng giọng nói mát: “Ơ kìa bà, sao bà lại phải làm? Việc này là việc của con dâu cơ mà!”
Đến khi tôi sinh con, mọi chuyện càng kinh khủng hơn, mẹ chồng tôi lấy cớ bận việc, không hề động tay chăm cháu. Nếu có, bà chỉ bế cháu chơi 5- 10 phút rồi nhanh tay trả lại cho tôi. Bố mẹ chồng tôi có thuê thêm người giúp việc nhưng bà giúp việc chỉ nhận phần chăm bé, còn việc dọn dẹp, bếp núc, một tay tôi vẫn phải làm.
Việc nhà, việc chăm con bận tối ngày nhưng tôi vẫn không thể làm hài lòng mẹ chồng. Bà luôn miệng chê bai tôi vụng về, chậm chạp. Tôi ít sữa, con tôi phải nuôi bộ. Bé từ nhỏ đã bị trào ngược dạ dày nên con hay trớ, chậm lớn. Bà mắng tôi không biết nuôi con, làm tốn tiền mua sữa ngoại của bà. Có lần con ốm, tôi xót con đứng ngồi không yên lại phải nghe thêm mẹ chồng chì chiết: “Mẹ không có sữa thì gọi là mẹ gì? Nó không được bú sữa mẹ nên vừa còi cọc, sức đề kháng kém, động tí là đi bệnh viện.”
Tôi giận bà đến trào nước mắt mà vẫn phải nín nhịn. Mẹ chồng tôi sau đó còn gọi điện cho mẹ tôi, trước là hỏi thăm mát mẻ vài câu, sau là kể xấu tôi với mẹ. Nghe mẹ nói lại, tôi vừa giận vừa xấu hổ. Trong thời gian đó, tôi ra tối hậu thư với chồng, ép anh phải ra ngoài thuê nhà ở riêng nhưng anh nói chúng tôi đi làm lương thấp, sợ ra riêng ở sẽ không thể lo cho con.
Bắt đầu từ đầu năm nay, tôi bị điều chuyển sang làm việc ở chi nhánh khá xa nhà. Nhân cơ hội đó, tôi đòi chồng ra ở riêng. Trước mắt, chúng tôi sẽ ở nhà thuê, sau đó cả hai sẽ tìm một căn hộ chung cư để mua trả góp. Ban đầu, bố mẹ chồng tôi kịch liệt phản đối, mắng mỏ, giận dỗi này kia khiến hai chúng tôi rất khó nghĩ.
Tuy nhiên, mấy hôm sau mẹ chồng lại gọi chúng tôi ra nói chuyện ngọt nhạt. Bà nói sẽ đồng ý cho chúng tôi ra ở riêng, cho chúng tôi thêm 500 triệu để mua nhà chung cư với 1 điều kiện. Đó là sắp tới Minh- em chồng tôi đi cai nghiện về, em sắp theo học 1 trường cao đẳng gần chỗ tôi làm. “Hai đứa cho em nó ở cùng, có gì trông nom, bảo ban em nó giúp bố mẹ”, mẹ chồng tôi nói.
Thấy tôi tỏ vẻ ngại ngần, hoang mang, bà còn bồi thêm: “Thằng Minh trước nó nghiện ngập vì nghe theo bạn bè xấu nhưng giờ “ngoan” rồi, bảo gì nó nghe nấy.”
Nghe những lời của mẹ chồng, tôi thấy chán nản thực sự, em chồng tôi được bố mẹ nuông chiều, trước kia ham chơi, nghiện ngập, mãi mới chịu đi cai nghiện. Giờ mẹ chồng muốn vợ chồng tôi ở với chú ấy, tôi thật không muốn chút nào. Nhưng cứ tiếp tục ở với bố mẹ chồng thì tôi không chịu được nữa. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.