Từ lúc đi lấy chồng, chưa một ngày nào tôi được tự do, thoải mái. Sống cùng bố mẹ chồng đã đành, tôi còn kiêm luôn nhiệm vụ chăm sóc mấy đứa con của chị chồng nữa.
Cũng tại anh chị ấy cả, đang yên đang lành lại xây nhà. Người ta có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu, đường này anh chị ấy lại ưa sĩ diện, bày vẽ làm to để rồi nợ nần chồng chất. Cuối cùng nhà xây xong lại phải đóng cửa để đi làm thuê trả nợ, như thế có khổ không.
Anh chị chồng của tôi đi làm theo diện xuất khẩu lao động. Vậy là 3 đứa con nheo nhóc để hết cho tôi nuôi. Đấy, bản thân tôi chưa từng sinh nở nhưng chẳng khác nào có 3 đứa con. Tôi mất cả quyền tự do, cả ngày chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng khiến tôi bận đến bù đầu.
|
Cả mấy đứa cháu, đứa nào cũng bám tôi như sam. (Ảnh minh họa) |
Mấy đứa con của chị chồng tôi rất tình cảm. Khoảng thời gian đáng lẽ nên ở gần mẹ thì mẹ lại đi xa khiến chúng không cảm nhận được tình cảm người mẹ. Về điều này, chị chồng tôi không thể trách bọn trẻ được. Một ngày gọi về vài ba lần, làm sao có thể bằng việc sinh hoạt, ăn ngủ cùng nhau chứ?
Hơn nữa, nói là vất vả nhưng tôi chưa từng hà hiếp con của chị chồng. Cả mấy đứa cháu, đứa nào cũng bám tôi như sam. Thành ra đợt này chị chồng tôi trở về, các con thờ ơ với mẹ cũng là điều dễ hiểu.
Mẹ về nhưng mấy đứa vẫn tự chơi với nhau một mình mà chẳng quấn quýt như những đứa trẻ khác. Lúc tôi nấu ăn, đứa nào đứa nấy vào kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện trên lớp. Khi ấy tôi đã cảm nhận được sự không hài lòng của chị chồng.
Ăn cơm xong, chị chồng lôi đồ chơi và quần áo cho các con rồi kéo mấy đứa nhỏ vào lòng. Thế nhưng cả mấy đứa đều đẩy mẹ ra rồi sà vào lòng tôi ôm tôi. Lúc này chị chồng tôi liền chửi tôi, chị ấy bảo tôi đã gieo rắc vào đầu trẻ con những gì để bây giờ không đứa nào chịu gần gũi mẹ.
Thật sự tâm lý của chị ấy tôi hiểu được. Có điều tôi mới là người phải trách, chị ấy nhờ tôi chăm con mấy năm, không cảm ơn thì thôi còn trách tôi là sao? Mẹ chồng tôi là người hiểu tôi ăn ở thế nào, vì thế bà đã lên tiếng: "Con đúng là không biết điều. Nó ở nhà chăm lo cho con của con, không đói không rách. Con tiếc tiền nên hàng năm không về, bây giờ mấy năm rồi, làm sao trách bọn trẻ được?".
Chị chồng tôi nghe vậy thì bật khóc. Chị ấy than không có tiền và phải trả nợ nên Tết chẳng dám về. Nghe chị ấy nói vậy, tôi vừa thương vừa trách chị ấy. Tôi cũng có một đứa con, cũng hiểu được nỗi khổ của việc xa con. Nhưng một phần là do chị chồng, nếu trước đây chị ấy không vay mượn quá nhiều chỉ để xây căn nhà cho sang trọng, đẹp đẽ thì làm gì có ngày hôm nay chứ?