Em trai mình 16 tuổi. Từ bé, em mình đã là một đứa bướng bỉnh. Bố mẹ cấm làm điều gì, em trai lại muốn làm cho bằng được. Nhưng vì nhà chỉ có thằng bé là con trai, lại là cháu đích tôn nên không chỉ bố mẹ, ông bà và cô chú trong nhà cũng khá cưng chiều.
Ngày còn nhỏ thì mọi người cứ nghĩ là trẻ con, nên không nghĩ gì nhiều mà cứ chiều theo ý nó. Nhưng càng lớn mọi chuyện mới bắt đầu tệ đi. Vốn quen muốn gì được nấy nên em toàn làm theo ý mình và có thái độ rất chống đối, đặc biệt là với bố mẹ.
Được cái ngày xưa em dù bướng nhưng vẫn khá nghe lời mình. Chỉ là sau khi mình lên thành phố học đại học sau 2 năm, em dần xa cách và cùng không còn nói chuyện, tâm sự nhiều với mình nữa.
Và đợt rồi, em trai mình làm cả nhà được phen nhốn nháo khi đòi dọn ra ở riêng với bạn. Em mình lấy lý do rằng nó muốn tự lập, không muốn dựa dẫm vào gia đình, nhà lại xa trường cấp 3 nên muốn ra ngoài ở trọ.
Bố mẹ lẫn mình đều phản đối. Tuy vậy, nó vẫn quyết định dọn đồ ra ngoài ở. Mẹ khóc hết nước mắt, còn bố bảo sẽ từ mặt em nếu dám dọn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên mình thấy bố dứt khoát như vậy.
Mình lập tức về quê để gặp em tâm sự hỏi chuyện. Thì em bảo không muốn sống chung với bố mẹ, không muốn ở dưới quê nữa. Em bảo thậm chí còn muốn bỏ học, trốn lên thành phố với mình rồi tìm việc làm nếu như bố mẹ không đồng ý cho dọn ra ở riêng.
Mình gặng hỏi lý do thì em nhất quyết không nói, cứ bảo rằng muốn trưởng thành, tự lập. Thật sự mình rất lo, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà em trai lại nảy ra quyết định như vậy. Mình cũng có tìm hiểu bạn bè thằng bé, nhưng cũng không có thông tin gì.
Bây giờ làm sao để thuyết phục em bỏ cái suy nghĩ đó mà tiếp tục ngoan ngoãn ở với bố mẹ, tập trung vào học tập đây mọi người? Chứ cứ như thế này mình không thể yên tâm quay lại thành phố để học tập được.