Ông Nguyễn Văn Dũng (53 tuổi, ngụ thôn Vinh Phú, xã Bình Trung, huyện Thăng Bình, Quảng Nam) được người thân đưa nhập viện cấp cứu. Sau 4 ngày, ông Dũng đột ngột ngưng thở, rung thất (loạn nhịp), ngừng tim... Tổng cộng trong thời gian 40 ngày, ông Dũng đã trải qua 10 lần ngừng tim, không thấy mạch đập, hơi thở. Được phát hiện và điều trị cho tim ổn định, bệnh nhân lại chuyển sang tổn thương đa phủ tạng, gồm suy giảm chức năng gan, thận… và được hỗ trợ lọc máu thêm 3 lần nữa và sau đó đã được xuất viện về nhà.
|
Bà Huệ chăm sóc cho chồng. |
Lão nông nghèo mắc bệnh... “nhà giàu”
Lặng lẽ yên bình, căn nhà nhỏ của ông Dũng nằm khuất bên cánh đồng thôn Vinh Phú. Thấy chúng tôi vào thăm ông Dũng tỏ ra rất vui vẻ sau cái ngày chết đi sống lại hàng chục lần như thế. Được biết cách đây hơn một tháng, ông Dũng đang khỏe mạnh thì ông bất tỉnh, phải nhập viện trong tình trạng đau ngực, có dấu hiệu nhồi máu cơ tim cấp, được can thiệp đặt Stent. Sau 4 ngày, ông Dũng đột ngột ngưng thở, rung thất (loạn nhịp), ngừng tim, tình trạng nguy kịch. Theo lời ông thì sự việc xảy ra khi đang làm đồng. Ông Dũng kể lại: “Tôi cũng không biết mình bị bệnh tim. Cuộc sống nông dân chân lấm, tay bùn suốt ngày cặm cụi việc đồng áng, nên chả bao giờ đi khám. Đến lúc vào bệnh viện, nghe bác sĩ nói mới thấy sợ thôi.”
Suốt 40 ngày, bệnh viện trở thành “điểm hẹn” của ông Dũng. Thời gian ông ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Cứ 3, 4 ngày, ông lại nhờ người đưa lên bệnh viện khám bệnh, có khi thuê cả xe taxi, vì nhà ông cách bệnh viện khá xa. “Mới tuần trước, tôi lên Bệnh viện huyện thì không thở được, bị hôn mê hơn 1 ngày. Khi tỉnh dậy mới biết đang ở Bệnh viện đa khoa Quảng Nam vì bệnh viện tuyến huyện chuyển lên cấp cứu. Khi đó bà con, làng xóm tưởng là tôi không qua khỏi rồi. Các bác sĩ nói tôi bệnh nặng quá rồi, chắc thêm lần nữa sẽ không qua khỏi”, ông Dũng bộc bạch.
Bà Đỗ Thị Huệ (vợ ông Dũng) ngậm ngùi kể lại: “Ban đầu khám ở BV ĐK Quảng Nam, bác sĩ chẩn đoán là bị đứt động mạch vành, tôi phải về vay chạy bà con xóm làng để cứu ông. Sau 4 ngày nằm bệnh viện, ông Dũng đột ngột ngưng thở, rung thất (loạn nhịp), ngừng tim. Thấy việc chữa trị đã không còn hi vọng nữa, chỉ tốn thêm tiền bạc, gia đình đã định đưa ông ấy về nhà lo hậu sự. Thế rồi hết lần này đến lần khác, ông ấy lại từ cõi chết trở về”.
Ký ức lạ trong 10 lần “chết đi sống lại”
Hỏi về 10 lần “chết đi sống lại” kì diệu, ông Dũng và người nhà vui vẻ kể lại rành rọt. Hàng xóm làng trên thôn dưới lần lượt đi thăm bệnh và đi tới nghe ông Dũng và gia đình kể những câu chuyện giữa lằn ranh sinh tử đều chú tâm lắng nghe, không ngớt bàn tán. Lần đầu tiên thoát khỏi tử thần của ông xảy ra khi nhập viện được 4 ngày. Khi ấy, ông nhập viện Đa khoa Quảng Nam trong tình trạng đau ngực, có dấu hiệu nhồi máu cơ tim cấp, được can thiệp đặt stent. Con trai ông Dũng thuật lại: “Lúc ấy, các bác sĩ nói còn nước còn tát, chứ chẳng hy vọng gì nhiều, do bệnh tình đã quá nặng. Trong lần bố tôi cấp cứu đó, 10 trường hợp khác cũng nguy kịch tương tự mà không qua khỏi. Nhưng may thay, sau một thời gian các bác sĩ tích cực cấp cứu, bố tôi thoát chết kì diệu, vài ngày sau thì đã ăn được, đi lại được một cách thần kỳ vậy”.
Lần thứ 2, cách đó cũng gần 2 tuần, khi ông Dũng đang điều trị ở bệnh viện đa khoa Quảng Nam cũng vậy. Ông Dũng lại ngừng tim, mũi không còn thở. Gia đình hỏi ý kiến bác sĩ và định đưa về. Nhưng sau khi được cấp cứu, ông lại bất ngờ hồi tỉnh. Đặc biệt là 2 lần ông “chết đi sống lại” vào các ngày 20/04/2016 và ngày 02/05/2016 đã khiến mọi người có một chút hy vọng. “Lần này, khi ở bệnh viện bố tôi ấy cứ co giật suốt, người lịm dần đi. Các bác sĩ cấu véo, lay gọi nhưng thấy bố tôi cứ lờ đờ, không có phản ứng gì. Lúc đó, người bố tôi lạnh toát, cứng đờ, mũi không còn thở, tim không còn đập nữa. Mọi người sụt sùi bảo nhau chắc ông không còn “may mắn” như những lần trước đây nữa. Tôi và em gái đã về nhà lo liệu, cắt đặt chuyện hậu sự. Thế nhưng đang đi trên đường về thì bệnh viện gọi lại, báo là tim bố tôi đập lại bình thường, bố tôi lại sống lại thêm lần nữa!”, anh Nguyễn Anh Tuấn (con trai út của ông Dũng – PV) kể.
Lần thứ 10, sự việc cũng diễn biến tương tự như trước. Lần này mọi người trong nhà vô cùng thấp thỏm mong điều kì diệu lại tiếp tục xảy đến. Nhưng khi đưa ông Dũng đi bệnh viện được hơn 2 giờ đồng hồ, người thân thấy ông không có dấu hiệu sống lại nữa. Lúc ấy, không ai nghĩ rằng lại có “sự kì diệu” xảy đến nữa, ngậm ngùi chia nhau chuẩn bị đám tang. Trong lúc mọi người đã hết hi vọng thì cơ thể lạnh ngắt của ông Dũng lại... ấm dần lên, mũi bắt đầu có hơi thở phập phồng. Những người thân lại vỡ òa trong niềm hạnh phúc, không thể tin rằng lại có người 10 lần ngừng tim, ngừng thở, lạnh toát toàn thân rồi lạ... hồi sinh. Tuy vậy, nhiều lúc ông rất khó thở, đau nhức trong người. Trao đổi với người viết, các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam nhận định: “Ông Dũng có thể ra đi bất cứ lúc nào”. Bởi thế, suốt 40 ngày liên tục, ông Dũng phải nằm điều trị nội trú tại khoa tim mạch, gần đây mới được cho về nhà.
“Những lần gần đây, cứ nghe ông ấy sắp không qua khỏi và được đưa về nhà lo hậu sự, tôi và nhiều người hàng xóm lại tất tả qua thăm. Tôi tận mắt chứng kiến gia đình ông ấy mua quan tài, đồ tang sự. Chính tôi và nhiều người hàng xóm cũng chung tay phụ giúp gia đình chuẩn bị. Nhưng thật kì diệu, ông ấy vẫn cứ sống lại, mà lần sau lại ly kỳ hơn lần trước. Không biết ông ấy còn “dọa” mọi người bao nhiêu lần nữa đây. Sống hơn nửa đời người, tôi chưa từng chứng kiến chuyện nào lạ lùng như vậy. Bao nhiêu năm qua, ông Dũng sống ở thôn Vinh Phú này. Bản tính ông ấy hiền lành, tình cảm với bà con lắm. Chuyện ông mắc bệnh, cũng mãi đến gần đây mới xảy ra. Chứ chừng ấy thời gian, ông sinh hoạt và làm việc hoàn toàn bình thường”, ông Nguyễn Văn Nam (người hàng xóm) nói.
Nói về kỷ niệm sâu đậm nhất trong 10 lần “chết đi sống lại”, ông Dũng kể lại: “Hôm đó khoảng 8h tối, bệnh tim của tôi tự nhiên tái phát, rồi người nhà tôi chạy đi gọi bác sĩ. Các bác sĩ tại Khoa Nội tim mạch - Hồi sức tích cực chống độc đã kịp sốc điện, hồi sinh tim phổi để cứu tôi. Khi đó, tôi thấy chân tay lạnh dần, máu đặc lại, đầu nặng, lưỡi cứng lại, đau đớn vô cùng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi chợt cảm thấy một luồng sáng từ trên trời đường kính khoảng 2m từ trên cao hạ dần xuỗng chỗ tôi nằm. Rồi chẳng biết có phải ảo giác không, tôi ngồi dậy, dò dẫm đi theo vệt sáng ấy. Ra khỏi phòng bệnh rồi, tôi vẫn thấy người thân đứng bên trong. Nhưng dù tôi hét đến khản tiếng, họ vẫn không trả lời. Rồi tôi cứ đi mãi, theo vệt sáng rời khỏi hành lang bệnh viện. Bên ngoài đường trời tối om, bước chân tôi nhẹ bẫng như được ai nâng. Tôi cứ thế đi mãi, đi mãi cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng hét lẫn trong tiếng khóc nức nở. Mở mắt ra, tôi mới hay vợ, con đang đứng quanh giường gọi tên, vì họ nghĩ tôi đã chết rồi”.
Ông Dũng cũng hóm hỉnh kể thêm: “Lúc nằm ở khoa cấp cứu, nhiều khi một đêm có 2,3 người xấu số được khiêng ra ngoài, tôi cứ nghĩ không biết khi nào tới lượt mình đi. Tôi đã 3 lần chạy thận, 10 lần tim ngừng đập, ngực nặng như đá đè không thở được và 1 lần đứt động mạch vành. Giữa ranh giới sinh tử mong manh, tôi chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao. Đôi khi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình khó khăn, thêm tiền đi taxi không thôi cũng không kham nổi, tôi chỉ muốn bỏ điều trị, khỏi làm gánh nặng cho con cháu. Nhưng sau quá nhiều lần chết đi sống lại, tôi biết mình vẫn còn cơ hội, nếu có niềm tin vào bệnh viện, vào khoa học”.