Yêu nhanh chóng, kết hôn vội vã khiến cuộc hôn nhân của tôi trở thành địa ngục. Người ngoài nhìn vào đều cho rằng vợ chồng tôi là cặp đôi hoàn hảo. Cuộc sống không giàu sang nhưng cả hai có công ăn việc làm đầy đủ, tình cảm mặn nồng.
Sau đám cưới, bố mẹ chồng mua cho chúng tôi căn hộ tập thể cũ gần trung tâm. Nào ai biết, tất cả chỉ là vỏ bọc. Thực tế, gần 1 năm nay, chúng tôi gần như sống ly thân, mỗi người một phòng.
Mọi chuyện xuất phát từ bệnh yếu sinh lý của chồng tôi. Kể ra có lẽ không ai tin nhưng đó là những gì tôi đã trải qua.
|
Ảnh minh họa. |
3 năm nay, từ ngày lấy nhau, tôi vẫn còn là con gái vì chồng không thể thực hiện chức năng đàn ông. Đêm tân hôn, tôi khóc thầm khi thấy chồng vật vã mấy tiếng đồng hồ để xung trận nhưng cuối cùng phải bỏ cuộc. Từ sau hôm đó, chồng tôi sợ hãi, lảng tránh vợ chuyện chăn gối.
Năm đầu tiên, tôi đưa anh đi khám khắp nơi, mang hàng đống thuốc bổ từ thuốc Nam, thuốc Bắc đến Tây y… về uống nhưng kết quả vẫn dậm chân tại chỗ. Hai vợ chồng ngủ cùng giường, chung chăn gối nhưng như hai khúc gỗ. Đến cả ôm vợ anh ấy cũng không dám.
Ngày trước, gặp gỡ 2 tháng là quyết định làm đám cưới, tôi với chồng chưa từng gần gũi vì anh nói muốn giữ cho ngày trọng đại. Anh cũng là mối tình đầu của tôi nên tôi tin tưởng nghe theo. Chẳng ngờ, ngày trọng đại qua đi, việc động phòng anh lại để ngỏ.
Năm thứ hai, tôi đề xuất, nếu không sinh hoạt được thì vợ chồng làm thụ tinh ống nghiệm, sinh đứa con cho vui cửa vui nhà. Dẫu sao chồng tôi là người hiền lành, tử tế. Anh chưa bao giờ nói năng thô lỗ, làm tôi phiền lòng. Ngoài vấn đề về phòng the, anh là người chồng tốt, yêu thương, chăm sóc vợ.
Chồng gật đầu đồng ý với phương án tôi đưa ra. Cả hai lại đến bệnh viện thăm khám. Thế nhưng, bác sĩ thông báo chồng tôi không có tinh trùng nên không thể làm thụ tinh ống nghiệm.
Họ tư vấn, nếu chúng tôi thống nhất được, có thể xin từ ngân hàng tinh trùng. Nghe bác sĩ nói đến đó, chồng tôi từ chối, đứng phắt dậy, bỏ về.
Lạnh nhạt chăn gối, không có đứa con gắn bó, tình cảm hai vợ chồng tôi càng ngày rạn nứt, mỗi người ôm gối ngủ một phòng. Tôi nhiều lần nung nấu ý định ly hôn nhưng vẫn thương chồng nên chưa làm được. Chồng tôi con nhà gia giáo, nhắc đến việc ly hôn là anh phản đối. Tôi cương quyết, anh lại quỵ lụy níu kéo. Cứ thế mối quan hệ vợ chồng nhùng nhằng như mớ bòng bong.
Tôi cảm giác mình đang bị cầm tù trong cuộc hôn nhân này mà không tài nào thoát ra được.
Gần đây, tôi quen một người đàn ông tên Thắng. Anh biết tôi có chồng nhưng vẫn theo đuổi, tỏ lòng mến mộ. Hầu như, tôi và người đó chỉ trò chuyên qua mạng xã hội. Lòng tôi nảy sinh nhiều cảm giác khác lạ với anh.
Một lần hẹn hò ngoài đời, anh thẳng thắn đề nghị tôi bỏ chồng, lấy anh. Anh hứa sẽ không để tôi phải khổ. Trong cơn say tình ái, tôi trót đi quá giới hạn với Thắng. Khi biết tôi còn con gái, Thắng vô cùng kinh ngạc. Chẳng ngờ, tôi còn mang thai đứa con của người tình.
Thắng biết tin, cười to vì sung sướng, liên tục thúc giục tôi nhanh chóng giải quyết chuyện gia đình, sớm làm đám cưới với anh. Không đành lòng lừa dối chồng thêm nữa, tôi lấy hết can đảm, thú nhận tội lỗi với anh. Chồng tôi vò đầu, bứt tai, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ. Một tuần anh im lặng, chỉ hút thuốc và chìm đắm trong rượu.
Ngày tôi chuẩn bị đồ đạc rời khỏi nhà, chồng bỗng cất lời: ‘Em đừng đi, anh sẽ coi đứa bé như con mình, yêu thương chăm sóc con cả đời’. Tôi nửa muốn đến với Thắng, nửa muốn ở lại bên chồng. Tôi hoang mang quá, phải làm sao đây?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!