Mẹ tôi năm nay bước qua tuổi 80. Bố tôi hơn mẹ hai tuổi. Ông bà đến với nhau khi hai người đã có con riêng.
Tôi là con gái út trong 7 người con của mẹ. 7 anh em tôi, ba người là con riêng của mẹ, bốn người là con của mẹ và bố nhưng rất thương yêu nhau. Đến giờ, đi đâu mẹ cũng mang chuyện anh em tôi thành đạt, có của ăn của để ra khoe. Nhiều lúc, anh em tôi thấy ngại, nhưng nhìn mẹ kể bằng sự hãnh diện và niềm vui, chúng tôi tự bảo nhau không đứa nào được làm mẹ buồn.
Anh em tôi được như hôm nay là nhờ mẹ. Một mình mẹ làm đủ việc, từ việc đồng áng, làm rẫy, đi nấu cơm, rửa chén thuê, chăn nuôi gia súc gia cầm để nuôi anh chị em tôi ăn học.
Làm việc cả ngày nhưng mẹ luôn nhường phần ăn cho các con, còn bà, cứ nắm muối qua ngày.
Bố tôi là người đàn ông không có trách nhiệm với gia đình. 30 năm trước, tôi được 5 tuổi, bố ngoại tình. Bao nhiêu tài sản bố bán hết để cung phụng người tình.
|
Ảnh: Thảo Nguyên. |
Về nhà, bố đánh mẹ. Anh em tôi sinh năm một nên lúc đó còn nhỏ. Tôi còn nhớ, mẹ bị bố đánh sưng mặt, chân tay thâm tím nhưng mẹ chịu đựng vì muốn giữ gia đình cho anh em tôi.
Mẹ nói: ‘Mẹ mất chồng do chiến tranh, các anh chị tôi đã thiệt thòi vì không có tình thương của cha. Dù bố chẳng chịu làm ăn, phản bội mẹ, nhưng mẹ cố chịu đựng để anh em tôi không sống cảnh mẹ góa con côi’. Rồi cứ thế mẹ làm việc ngày đêm.
Một lần bố xếp quần áo, nói về quê thăm ông bà. Sau đó, bố đi luôn. Mẹ gọi điện về quê mới biết, bố không ghé nhà ông bà mà đưa hai người con riêng đi sống với người phụ nữ trẻ hơn 35 tuổi ở tỉnh khác.
Anh em tôi cứ thế lớn lên trong vòng tay yêu thương, chở che của mẹ. Dù cuộc sống đơn thân nuôi đàn con thơ nhưng mẹ rất kiên cường, sống lạc quan, luôn dặn anh em tôi hãy biết trân trọng những gì mình có.
Cuộc sống của mẹ con tôi bắt đầu khá hơn khi các anh chị lớn học ra trường, đi làm. Đến bây giờ, anh em tôi đứa nào cũng có nhà cửa, ô tô, cửa hàng buôn bán và công ty. Nhìn mẹ mạnh khỏe, sống vui bên con cháu, anh em tôi rất vui. Không chỉ con ruột mà dâu rể, các cháu ai cũng thương và quý mẹ.
Ba năm trước bố tôi về. Ông nói, căn nhà mẹ đang ở, đất là của ông và mẹ tạo lập khi còn sống chung, giờ phải bán chia đôi. Mấy người con riêng của bố cũng yêu cầu mẹ phải bán nhà để chia.
Chẳng muốn mẹ phải bán đi căn nhà có nhiều kỷ niệm với mẹ, anh em tôi hùn tiền đưa cho bố, vậy mẹ mới được yên. Tưởng như vậy sẽ xong mọi chuyện, nhưng được hai năm sau, bố bị bệnh, đi lại khó khăn. Con trai lớn của bố và người phụ nữ bố sống chung bao năm đưa bố về nói, họ khó khăn không chăm được.
Bây giờ, bố đang ở trong căn nhà của mẹ. Mẹ dọn đến nhà anh trai lớn ở và cấm anh em tôi chăm ông. Phận làm con chúng tôi không thể bất hiếu với người đã sinh ra mình. Chúng tôi lén mẹ, đứa mua cháo, đứa tắm rửa rồi hùn nhau đưa tiền cho ông.
Bố đã đành, hai người con của bố cứ dăm bữa nửa tháng lại đến nhà anh em tôi kể khổ để xin tiền. Ban đầu, mẹ nói, anh em tôi giúp, vì làm như vậy là làm ơn làm phước, xem như giúp người nghèo. Nhưng được cho vài lần, họ cứ làm tới. Nhà có việc gì họ lại đến kể khổ để xin kiểu như không cho không về. Anh em tôi thật là mệt mỏi và không biết cư xử như thế nào?