Tôi từng có một gia đình không hạnh phúc. Bố mẹ tôi đều làm nhà nông. Kinh tế khó khăn, làm ăn lại mất mùa liên tục khiến gia đình chúng tôi lâm vào cảnh nợ nần. Bố tôi vì chán ghét nên thường xuyên uống rượu. Mỗi lần uống rượu về, bố lại lôi vợ ra chửi bới.
Không có tiền, chồng lại sinh thói hư tật xấu, mẹ tôi khuyên can hết lời nhưng bố vẫn không thay đổi. Cứ tiếp diễn như vậy, càng ngày bố tôi càng quá đáng. Mẹ buồn quá nên đã tìm đến một người đàn ông khác để bầu bạn.
Mẹ tôi ngoại tình chưa được bao lâu thì bị phát hiện. Lúc ấy, cả mẹ và người tình đều quỳ trước mặt bố tôi để xin bố tha thứ. Bố tôi đã chấp nhận không truy cứu chuyện ấy.
Thế nhưng, bố tôi không thể quên được rằng mình có một người vợ ngoại tình. Lúc tỉnh táo thì không sao. Chỉ cần trong người có hơi men là bố tôi lao vào chửi bới thậm chí là đánh vợ. Cùng quẫn quá, mẹ tôi bỏ đi khỏi nhà. Mẹ chỉ để lại một bức thư xin chúng tôi thông cảm và tha thứ cho mẹ. Năm ấy tôi mới 12 tuổi.
|
Những lúc thấy bố như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy hận mẹ. (Ảnh minh họa) |
Sau khi mẹ bỏ đi, bố tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Bố bỏ rượu, đi khắp nơi dán thông báo tìm vợ. Đêm đến, bố tôi lại khóc vì ân hận, khóc vì đã đối xử tệ bạc khiến mẹ bỏ đi. Những lúc thấy bố như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy hận mẹ. Nếu mẹ tôi không ngoại tình thì bố tôi đã không đến nỗi như vậy.
Bố tôi ở vậy nuôi tôi và em gái ăn học. Khi em gái vào đại học, chúng tôi đã làm mối cho bố với một người phụ nữ mất chồng gần nhà. Cô ấy rất tốt, khi tôi sinh con, cô ấy chăm tôi còn hơn cả con đẻ. Tôi biết ơn vì cô ấy đã làm bố mình vui. Cảm ơn vì cô ấy đối xử tốt với chị em chúng tôi.
Không phải tôi tìm được hạnh phúc thì quên mẹ. Tôi vẫn nhớ mẹ, nhưng tôi giận bà nhiều hơn. Tôi cho rằng có lẽ bà đang ăn sung mặc sướng ở một nơi nào đó. Vì thế, bao nhiêu năm nay bà mới bặt vô âm tín như vậy.
Nhưng mẹ tôi đáng thương hơn tôi nghĩ. Trưa nay, tôi đang đi bộ trên đường thì gặp một người ăn xin. Thương người nên tôi đã cho người phụ nữ ấy 50 nghìn. Cô ấy ngẩng mặt lên để cảm ơn tôi. Nhìn thấy khuôn mặt ấy, tay chân tôi rụng rời vì đó chính là mẹ đẻ của mình.
Tôi cứ đứng trân trân như vậy một hồi lâu mà không biết mở lời thế nào. Khi đã định thần được, tôi quay sang thì mẹ tôi đã đi nơi khác. Tôi cố gắng tìm nhưng không thấy. Hỏi những người xung quanh, ai cũng lắc đầu không biết về mẹ tôi.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mẹ lại khổ sở như vậy. Tôi không dám nói chuyện này với bố vì sợ bố suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn muốn tìm được mẹ. Có lẽ mẹ tôi cũng day dứt nên mới không dám tìm về. Tôi phải làm gì để gặp được mẹ đây?