Tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh thuần nông ở đồng bằng Bắc Bộ. Tốt nghiệp phổ thông, ý thức được lực học chỉ ở mức trung bình, tôi không mơ học cao lên mà rẽ ngang xin làm công nhân may ở một xí nghiệp may mặc gần nhà.
Trong thời điểm đó, có nhiều thanh niên cùng làng cùng xã qua lại tìm hiểu tán tỉnh tôi. Tuy nhiên, nếu kết hôn với một đối tượng như vậy, bản thân sẽ chỉ quanh quẩn với vườn tược và lũy tre làng, cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ có sự đột phá hay vươn lên những tầm cao mới.
mo uoc doi doi, toi man nguyen cho den khi chung kien chong tuong lai buoc di hinh anh 1
|
Tôi luôn ấp ủ giấc mộng thay đổi cuộc đời chân lấm tay bùn. Ảnh minh họa |
Nhận thức điều đó nên tôi nung nấu ước vọng đổi đời. Và cách đổi đời duy nhất là tôi nhìn thấy là lấy chồng nước ngoài, bản thân định cư ở một chân trời khác. Nghĩ là làm, tôi bàn với mẹ ý định lấy chồng Đài Loan hay Hàn Quốc. Các trung tâm môi giới cô dâu Việt lấy chồng Đài mọc lên ở thành phố ngày càng nhiều, cách nơi tôi làm việc không xa.
Lúc đầu mẹ tôi phản đối dữ lắm, nhưng khi nghe tôi phân tích kỹ càng, cụ bắt đầu nguôi nguôi. Tôi nói thời buổi thế giới phẳng, các phương tiện liên lạc với người thân tại quê nhà không còn khó khăn như trước kia. Sau khi kết hôn và theo chồng về đất nước bản địa, tôi vẫn có thể gặp gỡ trò chuyện với gia đình hằng ngày qua các mạng xã hội thuận tiện phổ biến bây giờ.
Hơn nữa, gia đình tôi có bốn chị em gái. Ba chị gái đầu đã lấy chồng gần nhà, đem chồng con chạy qua chạy lại với mẹ đẻ thường xuyên. Việc một mình tôi lấy chồng xa cũng không làm cho mẹ tôi quá nhớ nhung buồn bã.
Để giúp tôi toại nguyện, mẹ đã dốc toàn bộ vốn liếng mà cụ tích trữ được, cùng tôi tìm đến một địa chỉ môi giới lấy chồng Đài Loan và nhanh chóng hoàn thiện lệ phí cùng giấy tờ ban đầu. Trong thời gian đó, ban ngày tôi vẫn đi làm để duy trì cuộc sống, tối đến tôi kiên trì đến một địa chỉ dạy tiếng nước ngoài cũng do trung tâm này mở ra để trau dồi ngoại ngữ.
Không phụ công chúng tôi, chỉ không đầy hai tháng kể từ ngày đăng ký, người của trung tâm đã gọi điện hẹn chúng tôi đến gặp. Đối tượng mà họ nhắm đến cho tôi là một thanh niên người Đài Loan tuổi đời còn khá trẻ, gương mặt chân thật ưa nhìn. Anh hiện làm công việc liên quan đến kỹ thuật máy tính tại đất nước bản địa. Họ nói phía đối phương đã xem qua hồ sơ ứng tuyển của tôi và rất hài lòng.
Phía họ đang hoàn thiện các giấy tờ liên quan và đặt vé máy bay để sớm gặp tôi nhanh nhất trong thời gian có thể. Khỏi phải nói trong thời gian đó tôi thấp thỏm, hồi hộp đến mức nào. Để lần đầu gặp gỡ vị hôn phu người nước ngoài được trọn vẹn, tôi tích cực đi mua sắm quần áo, làm kiểu tóc mới hợp thời. Việc tôi chuẩn bị kết hôn với người nước ngoài không hiểu sao lan ra ngoài rất nhanh. Bạn bè ai ai cũng vui mừng cho sự đột phá này của tôi.
Đúng như lịch hẹn, người chồng nước ngoài qua môi giới bay qua Việt Nam và được người phiên dịch phía trung tâm đứng ra bố trí cho chúng tôi gặp gỡ. Khi đến chỗ hẹn, tôi đã thấy đối tượng ngồi ở chỗ hẹn. Anh tỏ ra rất từ tốn, bày tỏ quan điểm nghiêm túc và chân thành khi tiến tới với tôi. Anh hứa sau khi chúng tôi trở thành "người một nhà" anh sẽ chăm chỉ đi làm kiếm tiền để đem đến cho vợ cuộc sống sung túc nhất có thể.
Tôi rất xúc động trước tấm chân tình của đối phương và tin những lời anh nói xuất phát từ đáy lòng. Hai bên nói chuyện với nhau tâm đầu ý hợp. Tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý và ký vào các giấy tờ đến chuẩn bị làm đám cưới, xuất ngoại.
Đến tận khi ra về, anh đứng một chỗ, ôm nhẹ lấy tôi và hôn vào má. Tôi rất sung sướng tuy nhiên lại cảm thấy hơi lăn tăn khi anh không tiễn tôi ra cổng khách sạn. Vừa ra đến cổng, tôi chợt nhớ là quên vé xe nên vội vã quay vào. Nào ngờ, đến góc khách sạn, tôi bỗng bắt gặp "chồng tương lai" và người môi giới đang đi ra cửa.
Đáng nói, chồng tương lai của tôi đi lệch hẳn về một bên, tập tễnh vì chân anh ấy khiếm khuyết bên dài bên ngắn. Tôi đùng đùng nổi giận và muốn từ hôn. Tuy nhiên, người môi giới cười lạnh, nói rằng nếu chồng tương lai của tôi không khiếm khuyết thì không đến lượt tôi mơ làm vợ.
Anh ta cũng nói tôi đã ký vào nhiều giấy tờ, nếu không đồng ý thì sẽ mất trắng tiền môi giới mấy chục triệu. Hơn nữa tôi còn phải bù vào tiền đi lại, ăn ở, tiền bồi thường tinh thần cho chồng tương lai. Anh ta còn chìa cho tôi xem "giấy vay nợ" 200 triệu đồng mà vừa nãy trong lúc quá vui vẻ, tôi đã hồn nhiên ký mà không đọc.
Mẹ tôi đã dốc hết vốn liêng cho tôi vào canh bạc này, bà lấy đâu tiền cho tôi bồi thường. Mà việc phải lấy người chồng tật nguyền tôi không muốn. Tôi còn sợ anh ta bị nhiều các bệnh khác mà tôi không biết cũng nên.
Giờ tôi phải làm sao?