Bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn hồi tôi 25 tuổi, khi ấy em gái tôi 22 tuổi. Quả thực, sau mất mát to lớn, chị em tôi phải dựa vào nhau mà sống. Cũng may thời gian đó tôi đã đi làm và có thu nhập thì mới trang trải được cho sinh hoạt của cả hai. Mặt khác, em gái tôi ngày ấy ở độ tuổi hình thành nên những giá trị sống, nên hơn ai hết, tôi phải bảo ban, dẫn dắt để nó không lầm đường lạc lối.
Tôi lấy chồng muộn hơn so với bạn bè đồng trang lứa cũng là vì sợ em gái ở một mình cô quạnh. Bạn trai tôi khi ấy gia đình đã giục cưới rất nhiều lần, thậm chí gây sức ép rằng nếu tôi còn chần chừ thì sẽ cắt đứt đoạn tình. Nhưng tôi tin rằng nỗi khổ tâm của mình sẽ có người thấu hiểu. Khi vừa bước sang tuổi 30, tôi lên xe hoa, vì thấy em gái mình ở độ tuổi 27 cũng đã chững chạc trong suy nghĩ, hành động rồi.
Từ khi lấy chồng, tôi không còn được ở gần em gái nữa. Nó sống ở căn nhà mà trước đây bố mẹ tôi ở. Thi thoảng cuối tuần tôi mới sang thăm em. Điều đó cũng đồng nghĩa các mối quan hệ của em gái tôi, tôi đều không nắm rõ. Thôi thì nó cũng 27 tuổi rồi, tự quyết định vấn đề của đời mình và nên biết hành xử sao cho đúng đắn.
Ảnh minh hoạ.
Lại nói tầm giữa năm ngoái, sau vài tháng về nhà chồng, tôi mang thai bé đầu tiên. Bây giờ đang chuẩn bị đếm ngược đến ngày hạ sinh. Do đó, Tết Nguyên đán năm nay, tôi chỉ ở yên trong nhà không đi đâu tránh ảnh hưởng tới sức khoẻ. Về phần em gái tôi, nó sang nhà tôi để cùng ăn Tết, cũng là giúp chị gái nấu nướng, dọn dẹp, cúng bái... Chồng tôi cũng dễ tính và hoàn toàn ủng hộ quyết định này.
Trước đó, em tôi cũng có công việc đàng hoàng nhưng nghe kể thì thu nhập không cao lắm, chỉ gọi là đủ trang trải cuộc sống một mình chứ khó mà tiết kiệm được. Thi thoảng tôi cũng hay đưa cho em gái mình ít tiền, dù sao kinh tế nhà tôi cũng khá giả hơn.
Ấy vậy mà năm nay, em gái tôi chi tiêu rất mạnh tay mà chẳng cần xin chị gái đồng nào. Bao nhiêu quần áo của hai chị em, nó đều mua. Bánh kẹo, cành đào, cây quất... cũng là em tôi đi mua. Thậm chí, em gái tôi còn chuẩn bị trước đầy đủ quần áo sơ sinh cho đứa con đang trong bụng tôi.
Hôm mùng 2 vừa rồi, tôi ngồi nói chuyện với em gái, hỏi năm nay làm ăn phất lên hay sao mà dư dả tiền bạc thế. Em tôi bảo tất cả tiền đều là của bạn trai tặng, anh ấy giàu và rất hào phóng. Nó yêu cậu này cũng được một thời gian rồi, nhưng bây giờ khi tình cảm chín chắn mới kể tôi nghe.
Lòng tôi tò mò về người yêu của em gái, liền bảo hay hôm nào nhà hóa vàng thì mời cậu ấy sang dùng bữa. Em gái lại đáp rằng anh ấy rất bận bịu đi chúc Tết, vả lại cũng ngại, từ từ một thời gian nữa mới lộ diện. Ngoài ra, em gái tôi còn khoe bao nhiêu thẻ ngân hàng, tín dụng của bạn trai, đều là một tay nó cầm hết.
Tôi như mở cờ trong bụng, nghĩ mừng thầm, con bé này thế mà lại khá! Bạn trai cung phụng, chiều chuộng hết mực như vậy. Nhưng tôi vẫn có đôi chút tò mò: "Thế mày cầm hết thẻ của bạn trai thì nó tiêu bằng cái gì?"
Lúc này, em gái mới nói ra những lời khiến lòng tôi như khựng lại: "Tiền mặt thì anh ấy và vợ giữ rồi, tất nhiên em sẽ được chi tiêu thoải mái trong thẻ!". Tôi nhíu mày, hoảng hốt: "Cái gì cơ?"
Ôi trời ơi, hóa ra em gái tôi cặp kè với người đàn ông đã có gia đình. Tôi thì thở dài ngao ngán, em gái vẫn một mực trấn an: "Ông ấy dữ lắm, vợ chẳng dám làm gì em! Mối quan hệ này nói là tình yêu cũng chẳng phải. Nhưng sẽ là dư vị cho cuộc sống cả hai thêm thăng hoa! Em cũng không định lâu dài đâu, đợi xem gã có mua được cho em một căn chung cư không đã."
Đang gần những ngày sắp sinh, tôi cố giữ bản thân ở một trạng thái cảm xúc trung lập, không gay gắt. Nhưng thực sự lòng tôi có chút rối bời. Không ngờ em gái mình lại sống thực dụng đến như vậy. Tôi hiểu tính nó rất cương quyết, một khi đã muốn sẽ làm chứ không nghe ai cả. Chỉ là, chả nhẽ suốt những năm qua tôi đã không sát sao uốn nắn, dạy bảo nó hay sao? Tôi buồn và có đôi chút thất vọng về em mình...