Tuy em luôn mặc cảm em không được học đại học đàng hoàng như tôi mà chỉ là công nhân làm thuê nhưng với tôi điều đó không quan trọng. Thứ tôi quan tâm là tình cảm của hai đứa dành cho nhau. Nhớ lại thời đó, nhiều lúc tôi thiếu ăn, thiếu tiền học em chính là người đứng ra giúp đỡ.
Em chưa bao giờ tính toán với tôi, em hi sinh cho tôi rất nhiều dành cả tuổi thanh xuân chỉ để yêu tôi quan tâm tôi mỗi ngày. Lúc đó tôi luôn nghĩ rằng ra trường mình sẽ kiếm thật nhiều tiền và bù đắp cho em. Nhưng rồi chính tôi đã thay đổi, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
|
(Ảnh minh họa) |
Tôi đi làm quen nhiều cô gái xinh đẹp và giỏi giang, lúc này tôi mới hiểu vì sao người ta lại nói: “Nên yêu và cưới cô gái cùng đẳng cấp, học vấn”. Tôi khiến em buồn nhiều, tôi không còn mặn nồng và quan tâm em nhiều như trước nữa. Đi làm được 1 năm thì tôi quen cô gái khác và phản bội lại tình yêu của em. Khi đó em khóc rất nhiều nhưng không chửi bới hay trách móc tôi. Em chỉ nói: “Em không trách anh vì em biết mình không xứng với anh. Chúc anh và cô ấy hạnh phúc”.
Anh mắt em lúc bỏ đi khiến tôi ám ảnh suốt đời, nó đượm buồn đau khổ chất chứa, nhưng khi ấy tôi như 1 người máu lạnh, thấy chia tay được dễ dàng thì cảm giác sung sướng nhiều hơn là buồn phiền. Tôi lao vào cuộc tình mới với cô đồng nghiệp xinh đẹp nhưng rồi chẳng đâu vào đâu. Yêu nhau được 6 tháng thì cô ấy phản bội tôi, từ đó tôi lao vào các cuộc tình chớp nhoáng. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến em, tôi dò la tin tức của em nhưng em dường như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi lẫn mảnh đất này không 1 tin tức.
Tôi nghĩ chắc em đã tìm được bến đỗ bình yên. Tôi biết tôi có lỗi với em nhiều, nhưng việc duy nhất tôi có thể làm đó là cầu chúc em được hạnh phúc. Chia tay em đã được 4 năm nhưng tôi vẫn chưa kết hôn vì còn muốn bận phấn đấu sự nghiệp hơn nữa tôi cũng chưa tìm được ý trung nhân của mình.
Tôi làm thân với sếp để phục vụ cho sự thăng tiến của mình, cũng may sếp rất trọng dụng tôi nên đi đâu ông cũng hay cho tôi đi cùng. 1 lần uống rượu xong, ông ấy ghé vào tai tôi vào nói :”Tôi biết chỗ này massage hay lắm, hay mình qua đó 1 lúc nhé đảm bảo cậu sẽ thích mê luôn”. Để chiều ý sếp tôi liền vui vẻ gật đầu dù mấy chỗ ấy tôi cũng không ham hố lắm.
Vào đến nơi bà chủ đon đả mời bọn tôi vào phòng vip rồi nói: “Các anh cứ vào đi, tôi sẽ chọn cho các anh 2 em ngon nhất, tay nghề giỏi nhất ở đây đảm bảo các anh sẽ thích hết nấc luôn”. Tôi lơ ngơ đi theo sếp, vào đến phòng 2 cô yêu cầu chúng tôi cởi đồ ra rồi nằm sấp xuống chiếc giường nhỏ. Họ nói:
– Các anh chờ 2 phút nhé.
Sếp nháy mắt với tôi:
– Cậu tận hưởng đi nhé, đàn ông mình mấy món này là phải sành cái gì cũng phải thử 1 chút thì cuộc đời nó mới thú vị được.
– Vâng, nhờ sếp mà em được mở mang tầm mắt.
Ông ta cười vang nhìn tôi, 2 phút sau có 2 cô gái vào mân mê khắp người chúng tôi. Tôi nằm sấp xuống, ban đầu hơi nhột vì chưa quen nhưng dần dần cũng thấy dễ chịu. 1 lúc sau cô gái đó nói:
– Anh có muốn tới bến không hay chỉ từ a tới y thôi ạ.
Giọng nói này sao mà quen quá vậy. Tôi mở mắt ra trong ánh đèn mờ tối, tôi nhận ra người đó không ai khác chính là em. Tôi bật dậy nhìn trân trân vào cô gái mà bao năm tôi tìm kiếm tin tức. Em nhìn tôi thốt không nên lời rồi bỏ chạy khỏi đó. Tuy em đã thay đổi, ngoại hình son phấn và mái tóc đã được uốn xoăn nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi đứng hình mất mấy giây vì không nghĩ em lại đi làm nghề này, nói đúng hơn là tôi quá sốc.
Tôi xin phép sếp ra ngoài tìm em nhưng em đã trốn và không cho tôi gặp. 1 lúc sau tôi phải theo sếp đi về ông ấy có vẻ mất hứng khi tôi phản ứng như vậy. Cả đêm tôi không thể ngủ nổi vì hình ảnh của em vẫn cứ ám ảnh trong đầu, hàng nghĩn câu hỏi vây bủa khiến tôi như phát điên. Mấy ngày sau tôi tìm đến chỗ em làm phải gần 1 tuần em mới chịu gặp tôi. Ngồi cạnh nhau em nhìn tôi cười bất cần rồi nói:
– Anh còn tìm gặp em làm gì chúng ta bây giờ chẳng liên quan gì tới nhau nữa.
– Tại sao em làm nghề này, mấy năm qua em sống sao? Em lập gia đình chưa?
– Làm nghề này thì sao chứ, chỉ cần có tiền thì việc gì em cũng làm hết.
– Em thay đổi thật rồi, cô gái hiền lành trong sáng mà anh quen năm xưa đâu rồi hả? Sao em lại đi làm gái cơ chứ.
Cô ấy cười chua chát gạt tay tôi ra:
– Anh có quyền phán xét em sao, em làm gì là quyền của em, anh hiểu chứ?
– Em dừng lại đi, đừng làm nghề đó nữa.
– Vậy nếu em dừng lại anh sẽ nuôi em chứ, hay lại bỏ rơi em để chạy theo cô gái khác?
– Hiền à…
– Anh thôi đi, đừng tỏ ra đạo đức giả nữa. Từ nay anh cũng đừng tìm gặp em nữa, giữa chúng ta đã không còn gì từ lâu rồi, em xin phép.
Em đứng dậy rồi bước đi để tôi ngồi trơ trọi lại. Tôi thấy đau nhói thấy có lỗi với em, tôi không muốn em làm nghề này nữa nhưng em nói đúng tôi có quyền gì mà cấm cản em cơ chứ khi mà chính tôi đã bỏ rơi em 1 cách tàn nhẫn. Tôi không biết nên làm gì để giúp cũng như chuộc lỗi với em nữa, có khi chính tôi đã đẩy em vào hoàn cảnh này. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì đây?