Sống với nhau hơn 3 năm rồi mà vợ chồng tôi vẫn chưa có con. Lúc đầu, chúng tôi còn nghĩ đơn giản là từ từ có con cũng được để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc vợ chồng son. Nhưng rồi một năm, hai năm, tình hình càng lúc càng tệ đi. Chúng tôi đi đâu cũng gặp những câu hỏi như: "Sao mãi mà chưa có con? Có đi khám ở đâu không? Coi chừng một trong hai đứa bị vô sinh...". Chúng tôi nghe đến mức đau đầu, chẳng muốn tiếp tục trò chuyện với những người ấy nữa.
Sự thật thì tôi đã biết nguyên nhân vì sao mình lại không có con rồi. Tôi chán nản đi khám sức khỏe sinh sản một mình. Tôi không rủ chồng đi vì sợ. Tôi sợ nếu kết quả là tôi bị vô sinh thì chồng có bỏ rơi tôi không? Tôi sợ nếu anh bị vô sinh thì liệu anh có chấp nhận nổi sự thật cay đắng phũ phàng này? Nhưng tôi phải tìm một đáp án cuối cùng. Và kết quả là tôi bình thường. Như vậy đồng nghĩa với việc chồng tôi bất bình thường, người vô sinh có khả năng chính là anh.
Tôi đã giấu sự thật ấy vì không muốn chồng bị tổn thương. Tôi yêu anh ấy, yêu còn hơn cả bản thân mình. Chồng tôi vẫn nhẹ nhàng, chu đáo quan tâm đến tôi. Anh nói dù không có con thì anh vẫn yêu tôi, vẫn ở bên cạnh tôi, như vậy là đủ hạnh phúc rồi. Nhưng bố mẹ chồng tôi lại không hề nghĩ như thế. Họ luôn mặc định tôi là "gà mái không biết đẻ". Mối quan hệ giữa tôi và nhà chồng căng thẳng đến mức vợ chồng tôi phải ra ngoài ở riêng và tôi cũng chẳng về nhà chồng suốt 1 năm nay.