Chào chị Thanh Tâm!
Năm nay em 28, đã lấy chồng 4 năm và có một bé gái 3 tuổi. Em quen anh ấy trong chuyến đi chơi cùng bạn bè. Một năm sau thì chúng em làm đám cưới vì anh bảo “tuổi hai đứa chỉ cưới được vào năm 2011, nếu không thì bỏ”. Từ việc chuẩn bị cho đến ngày tổ chức là 1 tháng. Em thấy mình đã vội vàng chấp nhận làm đám cưới khi chưa tìm hiểu kỹ.
|
Ảnh minh họa. |
Lúc đầu, anh đối với em rất tốt, ai cũng khen bọn em hạnh phúc. Rồi em có bầu, yếu nên phải nghỉ làm để dưỡng thai. Khi bé được 6 tháng em mới đi làm lại, vì cơ quan ở xa nên em mang con theo. Bà nội, bà ngoại cũng đồng ý mỗi bà sẽ giúp trông bé 1 tháng. Nhưng chỉ được 2 tháng, mẹ chồng em nói xấu em khắp khu nhà trọ, rồi bà mặc kệ bỏ mẹ con em bơ vơ. Xảy ra mâu thuẫn, mọi tội lỗi đều dồn lên đầu em. Chồng em thì nghe mẹ, nói em sai. Phận làm con, em chấp nhận xin lỗi gia đình chồng để mọi người vui vẻ. Sau đó em phải thuê người giữ bé để tiếp tục đi làm, tới khi được cơ quan cho đi học thì em đưa bé về gửi ông bà nội.
Em vừa hoàn thành khóa học thì chồng em bị tai nạn giao thông nặng phải điều trị ở Sài Gòn. Em đã làm hết sức, lo lắng thức đêm tới bệnh và xỉu luôn nhưng công sức, tiền bạc của em đều đổ sông đổ biển. Mẹ chồng chửi em giả đò bệnh, không lo cho chồng. 2 lần em về nhà bác nghỉ đêm, sáng hôm sau 4h dậy nấu cháo mang vào viện nhưng mẹ chồng lại nói em ở bệnh viện tằng tịu. Rồi không biết bằng cách nào bà có số điện thoại Giám đốc của em, bà gọi xin cho em nghỉ, em phải hy sinh cái nhỏ để giữ hạnh phúc gia đình. Giám đốc điện hỏi, em mới ngớ người ra thì mẹ chồng lại chối. Tới khi bố mẹ em lên nói chuyện bà mới nhận.
Sau đó em vẫn quyết đi làm và đưa bé đi cùng. Suốt hơn 1 năm, chồng em cũng như gia đình chồng không một lần điện hỏi. Giờ em đã về làm gần nhà nhưng em rất yếu nên mẹ em giữ hai mẹ con em ở nhà ngoại. Chồng em đã đi làm lại nhưng không hề xuống thăm con. Em rất buồn, nhiều người nói em nên bỏ chồng nhưng em không muốn con mình thiếu thốn tình cảm. Em thực sự không biết nên xử lý như thế nào?
Em gái giấu tên
Em gái thân mến!
Cưới “chạy” cho kịp thời gian nên khi xảy ra vấn đề, em sẽ có cảm giác nuối tiếc, ân hận, thậm chí nghĩ rằng mình đã quyết định sai lầm. Thế nhưng, trước khi cưới hai em đã quen nhau 1 năm. Thời gian mới cưới cũng sống vui vẻ, hạnh phúc. Cho nên đừng có dằn vặt bản thân, ân hận gì nữa. Điều đó chỉ làm cho em thấy nản lòng trong xây dựng cuộc sống gia đình thôi.
Em ạ, trong thư em không nói nhiều về việc chồng em bị tai nạn ra sao, em chăm sóc được đến đâu, khi em quyết định đưa con theo để đi làm chồng em đã được ra viện chưa... Nhưng em nói 1 năm mà ông bà nội và bố cũng không hỏi thăm con, cháu 1 tiếng mà em cũng không cho con về thì chỉ kéo khoảng cách thêm giãn ra mà thôi. Chị ủng hộ việc em tiếp tục công việc tuy nhiên đừng ứng xử quá tiêu cực. Nếu em đã nghĩ thương con, muốn hàn gắn tình cảm thì em hãy chủ động quay về và cố gắng thêm một lần. Thực ra bố một nơi mẹ một nẻo và kéo dài tình trạng như thế này, con em cũng không có cảm giác đầy đủ bố mẹ, không thể cảm thấy hạnh phúc.
Chúc em suy nghĩ kín kẽ và có những hành động thay đổi tình thế!