Một dạo, sau khi bảo tôi ngủ đi, anh ấy đăng lên trang cá nhân dòng trạng thái: “Cần ai đó tâm sự giãi bày...”, tôi thấy vậy liền hỏi, thì chỉ nhận lấy câu trả lời: “Không phải nói cùng em!”.
Lúc mới kết hôn, từ việc bà hàng xóm nhà bên bỏ chồng, đến chuyện con gà trống không gáy, con gà mái chưa đẻ, từ vấn đề nghiêm túc đến những câu chuyện tào lao, thứ gì cũng bày vẽ ra để kể với nhau, cùng luận bàn, cùng cười nói. Vậy mà bây giờ chỉ đơn giản một câu thăm hỏi, đã chẳng còn ai cất công đáp lời.
|
Trong tình yêu cũng như trong quan hệ vợ chồng có một giai đoạn đáng sợ hơn chia tay, đó chính là chúng ta vốn dĩ vẫn ở đấy lại chẳng thể gặp mặt hoặc liên lạc nhau mỗi ngày, cũng sớm chẳng còn gì để nói cùng nhau. (Ảnh minh họa). |
Cũng nghe chị kể, ngày mới quen nhau, hai chữ: “Anh ơi!”, là lập tức bên kia, anh liên tục trả lời “Anh đây!”, “Em sao đấy?”, “Có đang nhớ anh à?”, “Muốn anh qua đón đi chơi hả?”. Còn bây giờ, cả ngày chẳng nói với nhau được hơn hai câu, đến tối đi làm về, chị vừa cầm điện thoại lên thì nhận được tin nhắn: “Hôm nay anh mệt, ngủ ngon”.
Vậy đấy, một tuần 7 ngày thì hết 8 ngày mệt rồi bảo ngủ sớm, một tháng 30 ngày thì hết 31 ngày bận rồi kêu ngủ đi.
Có khi không phải chẳng có gì để nói, chỉ bởi người mà anh ta muốn kể nói vốn dĩ chẳng phải là mình.
Có khi không phải do chuyện tình cảm của mình nhạt nhoà, mà vì anh ta đang dần mặn mà với người khác.
Có khi không hẳn chuyện mình thay đổi, mà bởi họ đã muốn thay lòng.
Điểm khiến người ta đau lòng nhất trong một mối quan hệ là không dứt khoát chia tay, nhưng lại chẳng còn là nơi ấm áp của cả hai, cứ nhùng nhằng giữa hai miền yêu-ghét. Người đàn ông mình yêu không chủ động rời bỏ, lại chẳng muốn đi cùng mình, vì bận hò hẹn cùng người khác.
Khi người ta thật sự yêu nhau, trăm vạn câu từ nhắn nhủ, sẻ chia còn không đủ để kể hết với nhau chỉ trong vỏn vẹn 24 tiếng.
Khi người ta đã cạn tâm kiệt lòng, không còn gì để nói chỉ là cái cớ bao biện cho sự tuyệt tình, im lặng chỉ là cái đà chuẩn bị cho lần chấm dứt mà thôi.
Nhưng ngặt nỗi, đàn ông chưa từng lo ngại tâm tình phụ nữ thổn thức, nên cứ làm thinh mặc sức giày vò. Đàn ông chưa từng lo nghĩ phụ nữ rất cần được để tâm đến cảm xúc, nên lúc bảo “Chúng mình chẳng còn gì để nói ...”, cũng đâu sợ phụ nữ tổn thương...
Giá mà mọi thứ cứ rõ ràng, yêu thì hãy giữ, chán rồi thì buông ngay có lẽ phụ nữ sẽ chẳng phải đau đến chết đi sống lại khi quyết định rời đi.
Và giá mà trên đời, đừng có những "khúc nghỉ" nghiệt ngã trước khi ly hôn có lẽ phụ nữ sẽ tiết kiệm được thêm vài năm thanh xuân để nhiều cơ hội cho hạnh phúc mới...
Giá mà...mọi thứ cứ thẳng thắn được với nhau...