Vợ tôi bắt được tin nhắn mùi mẫn và cuộc chiến hôn nhân bắt đầu nổ ra như thể không có hồi kết. Vợ tuyên bố ly thân và “đuổi” tôi về ở với mẹ đẻ, nhưng được 2 tháng, nàng bảo: “Em giờ đang hồi xuân, ly thân thì ly thân nhưng em vẫn mong muốn mỗi tối thứ 7 anh trở về nhà để cùng làm chuyện ấy”.
Thật ra, đã từ lâu tôi không còn yêu vợ mình, bởi đối với tôi, cô ấy là một “mụ vợ” khá ghê gớm. Cô ấy lúc nào cũng nói xấu nhà chồng trước mặt tôi, chê trách bố mẹ tôi dù chẳng ở chung. Cô ấy kiểm soát thời gian của tôi, không đi đâu nửa bước mà cô ấy không biết. Cô ấy kiểm soát tài chính của tôi, tôi chẳng có nổi 200 ngàn trong túi mỗi ngày để uống nước chè. Cô ấy bắt tôi đưa đón con đi học trong khi cô ấy đi làm đẹp, đi cúng lễ, đi họp lớp… nói chung, tôi đã đánh mất bản thân mình, đánh mất cuộc sống của mình từ khi lấy vợ.
|
Ảnh minh họa. |
Khi cô ấy đòi ly thân, thú thật là tôi rất mừng. Tôi mau chóng “về nơi sản xuất”, còn cô ấy thì luôn nghĩ rằng tôi chẳng đi được bao lâu, mấy ngày lại “cóc chết quay đầu về núi” vì không thể xa mẹ con cô ấy.
Nhưng con cái tôi đều đã lớn, cũng chẳng quấn bố mẹ nữa, tôi vẫn hàng ngày sang đưa đón con đi học rồi lại về nhà bố mẹ đẻ ăn, ngủ. Được hai tháng, cô ấy nhắn tin cho tôi bảo rằng, cô ấy đang trong thời kỳ tái xuân nên chuyện quan hệ tình dục vẫn cần phải duy trì, vì cô ấy không muốn ra ngoài cặp bồ, làm ảnh hưởng đến con cái. Lý do cô ấy đưa ra là con cái, nếu tôi không đáp ứng thì cô ấy sẽ cặp bồ.
Tôi đã từng chứng kiến nhiều gia đình ly tan, bố ăn chả, mẹ ăn nem, các con bị tổn thương về tinh thần, méo mó về nhận thức, sống buông thả chống đối. Dù không còn yêu vợ nhưng tôi thấy cái cách đáp ứng vợ để con cái được bình yên cũng tốt. Dù sao thì cũng chỉ là việc “trả bài” để cô ấy thỏa mãn, yên tâm chăm sóc con cái mà thôi. Hơn nữa, tôi chỉ không muốn sống cùng cô ấy, còn việc ly hôn hay không cũng không quan trọng. Thế là tôi chấp nhận thỏa thuận mới với vợ: Tôi sống bên nhà mẹ đẻ, sáng sớm về nhà đưa con đi học, chiều đón con về, tối quay về nhà mẹ đẻ. Tối thứ 7 sang ngủ với vợ và làm chuyện ấy.
Tôi làm “chuyện ấy” trong sự bực bội, hoang mang về mối quan hệ dở dở ương ương với vợ. Hôm nào tôi cố tình làm nhanh cho xong thì bị vợ trách móc, không làm tử tế thì sẽ đi cặp bồ. Thú thật, để có cảm hứng làm chuyện ấy “tử tế” với vợ còn khó hơn lên trời. Cho nên, đối với ai tối thứ 7 là tối hạnh phúc, thư giãn, thì với tôi, tối thứ 7 là cực hình. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải tìm phương án để vợ tìm cách thỏa mãn chuyện ấy, nhưng vấn đề con cái luôn là điều tôi trăn trở. Phải chăng đây chính là “hy sinh đời bố củng cố đời con?”.