Trong cuộc hội tụ của những bà, dì, chị nhiều thế hệ trong họ hàng, tôi từng được nghe một câu chuyện cứ ngỡ chỉ tồn tại ở thế kỷ trước. Chuyện là nhà tôi có một cô em lấy chồng chưa được 3 năm nhưng đã muốn ly hôn, nghe đâu chồng em vũ phu lại rượu chè, em nhập viện cũng đã mấy lần.
Nghe mẹ em thắt ruột gan kể về con, có một dì bảo sao không rước con gái về, sao lại để ở với dạng đàn ông như thế. Nhưng chỉ mới nghe thế, những người còn lại đã bắt đầu gay gắt phản đối. Kể cả các bà cũng nói rằng phụ nữ lấy chồng thì phải theo chồng, có chết thì cũng phải chết ở nhà chồng.
Tôi cứ nhìn mẹ em im lìm chẳng nói lời nào rồi lại nghĩ, có phải vì những lời nói và quan niệm xưa cũ này mà em vẫn chưa dám bỏ chồng, hay cha mẹ em vẫn chưa dám đến đón con gái về hay không? Phụ nữ lấy chồng chứ có phải bước vào màn sinh tử đâu, sao phải liều cả mạng sống?
|
Có phải vì những lời nói và quan niệm xưa cũ này mà em vẫn chưa dám bỏ chồng, hay cha mẹ em vẫn chưa dám đến đón con gái về hay không? - Ảnh minh họa: Internet |
Tôi lại nhớ đến một người bạn của mình. Bạn tôi đã làm đến cuộc phẫu thuật làm đẹp thứ 5. Từ sau khi sinh, bạn luôn có cảm giác không tự tin trước mặt chồng. Cơn ghen tuông của bạn ngày một dữ dội khi chồng phải ra ngoài cùng phụ nữ nhiều hơn trong công việc. Rồi chồng bạn ngoại tình, bạn bất chấp tha thứ để giữ lại chồng.
Lần gần đây nhất khi phẫu thuật, bạn suýt không thể trở về với con. Tôi đã hỏi bạn, có cần phải liều mạng vậy không? Bạn lúc ấy chỉ nói, bạn sợ cảm giác bị chồng bỏ, bạn không thể điều đó xảy ra, bạn bằng mọi giá phải giữ được cha cho con mình, giữ danh tiếng cho gia đình.
Thật sự, đằng sau mỗi một cuộc hôn nhân luôn có nhiều khúc mắc. Nhưng dù đúng dù sai, đằng sau đó là một người phụ nữ đầy thương tích thì chính là một cuộc hôn nhân đã thảm hại. Phụ nữ chúng ta lại thường lờ đi điều này, bởi chúng ta từ khi sinh ra đã được dạy rằng sức chịu đựng của phụ nữ thật lớn lao, lòng hy sinh thật vĩ đại.
Ta có thể chịu đau vì chồng, chịu khổ vì con, chịu thiệt thòi vì gia đình. Ta phải làm mọi thứ để giữ gia đình, vì phụ nữ là người nhóm lửa trong nhà. Ta phải sợ gia đình đổ vỡ, vì con cái cần cha. Ta phải sợ chồng bỏ, vì đàn ông là giống loài dễ bội phản. Nhưng không một ai dạy chúng ta rằng mọi đớn đau, thiệt thòi và sợ hãi ấy không bao giờ khiến phụ nữ hạnh phúc hơn.
Chừng nào phụ nữ còn sợ đàn ông bỏ mình thì ngày đó còn khổ. Ta sẽ còn buộc ràng mình trong những khuôn khổ mà chỉ đem đến cái nhìn đẹp mắt cho người khác. Ta sẽ còn sống cho một cuộc đời của người khác mà quên cả sống cho mình. Ta sẽ còn sống chỉ vì chồng con mà héo mòn rệu rã. Và ta sẽ còn không biết đâu mới đúng là hạnh phúc của một người đàn bà có gia đình. Phụ nữ còn sợ bị bỏ rơi sẽ càng không có ngày nào sáng sủa hơn.
Sự thật là đừng sợ phụ nữ ơi, chúng ta sinh ra đều như những loài hoa đẹp, sao lại sợ bị ruồng bỏ. Nhiệm vụ của hoa là nở đẹp, nhiệm phụ nữ muôn đời là hạnh phúc và rạng ngời. Một người xứng đáng sẽ biết yêu hoa, sẽ thấy hoa thơm đáng được trân trọng. Còn một người không có tài thưởng thức hoa thơm hoa đẹp thì cần gì giữ. Quan trọng là ta phải biết mình là hoa, ta không sợ mình thiếu sắc thiếu hương. Là hoa thì chỉ cần trong gió thơm tho, đung đưa kiêu hãnh, sao lại dại xem mình là cỏ để bị chà đạp dày vò?
Nếu anh ta không còn yêu mình, thì chắc chắn sẽ còn người khác quý trọng mình. Nếu anh ta phản bội mình thì nhất định không còn xứng đáng với mình. Nếu anh ta đối đãi tệ bạc với mình thì là vì anh ta là kẻ tồi tệ. Nếu anh ta đã không muốn ở lại, thì chắc chắn không là điểm tựa cả đời cho mình. Phụ nữ khôn hay dại, hạnh phúc hay bất hạnh, hơn nhau là liệu có biết mình xứng đáng có một người đối đãi tốt với mình hay không. Phụ nữ không biết khẳng định giá trị của mình, còn sợ bị bỏ rơi thì sẽ còn khổ đau không dứt…