Tôi kết hôn đã 10 năm, làm công nhân xưởng may, chồng làm bảo vệ. Nhà chồng tôi ở xa, quanh năm chủ yếu ông bà ngoại đỡ đần. Hai vợ chồng ở chung với bố mẹ tôi.
Trước khi con gái lấy chồng, bố mẹ tôi cho con gái mảnh đất nhỏ. Tôi không làm thủ tục sang tên. Hiện trên pháp lý, vẫn là tài sản do bố mẹ tôi sở hữu.
Trên đó, tôi xây 3 gian phòng trọ cho thuê, lấy tiền trang trải sinh hoạt phí.
Bố mẹ tôi sống chân chất, mộc mạc. Thương con, cháu, chưa bao giờ ông bà nói câu gì đụng chạm khiến con rể phải phật ý.
|
Ảnh: Shutterstock. |
Thông gia lên thăm, ông bà làm cơm thết đãi tươm tất, mua quà biếu, thể hiện lòng hiếu khách.
Chồng tôi có cô em gái và cậu em trai chưa lập gia đình. Em gái đã vào Bình Dương sống, lập nghiệp với nghề may.
Cậu em mới 21 tuổi, vừa học xong cao đẳng kế toán. Anh bảo tôi xin phép bố mẹ vợ, cho em lên ở cùng gia đình vợ. Với tính cách quý người, bố mẹ tôi tất nhiên đồng ý.
Chồng tôi xin cho em làm cùng công ty bảo vệ của mình với mức lương 4 triệu.
Thời gian làm việc theo ca, 10 tiếng/1 ca. Cách 1 ngày lại làm đêm. Suốt ngày cậu ấy còn kêu công việc vất vả, đầu tắt mặt tối.
Cơm nước, ăn ở bố mẹ tôi không lấy một đồng. Ông bà bảo, thêm bát, thêm đũa, lấy tiền chỉ mang tiếng.
Tiền lương, em trai chồng tôi chi tiêu riêng cho cá nhân. Vậy nhưng, tháng nào cậu cũng kêu thiếu, xin thêm anh trai vài trăm nghìn.
Phòng ốc bừa bộn, quần áo vứt ra chậu, để mẹ tôi giặt hộ, coi đó là việc bà phải làm. Lương tháng được vài triệu, em trai chồng tôi mua trả góp chiếc điện thoại xịn 15 triệu đồng.
Bố tôi có chai rượu thuốc quý, cất trong tủ mấy năm chưa dùng. Nhân dịp cả nhà đi ăn cưới, em chồng về mang đi bù khú với đồng nghiệp.
Tôi nhắc nhở em trai chồng, ở nhà tôi không mất đồng nào nhưng ít ra giữ phép tắc, cất gọn gàng đồ dùng cá nhân, đồ đạc riêng tư của ai, muốn mượn phải hỏi.
Bị chị dâu nói, em chồng có vẻ không hài lòng, gọi cho mẹ ở quê than vãn, kể khổ. Mẹ chồng còn gọi bố mẹ tôi nói mát mẻ.
Tôi giận, định bảo em chồng ra ngoài thuê trọ, tự lo cuộc sống. Nhà tôi cưu mang, giúp đỡ như thế, không biết ơn, lại đặt điều nói xấu. Bố mẹ tôi muốn giữ hòa khí, khuyên con gái im lặng. Cách đây 1 tháng, chồng tôi bất ngờ về nhắc vợ làm thủ tục sang tên mảnh đất của bố mẹ vợ.
Tôi từ chối vì cho rằng việc đó là việc không cần thiết. Nhà có mỗi mình tôi, sau này bố mẹ có tuổi, về với tiên tổ, mọi thứ cũng là của hai vợ chồng.
Nghi ngờ chồng có vấn đề, tôi căn vặn, hỏi cho ra nhẽ. Anh thú nhận, em trai vay tiền đi học bằng lái xe ôtô, làm nghề tài xế.
Hai anh em họ bàn tính bỏ ra 500 triệu, mua ôtô về chạy xe công nghệ và kinh doanh chở khách đi chùa chiền, lễ hội. Theo chồng dự tính, chỉ 3 năm là hồi vốn.
Thấy kế hoạch mạo hiểm vì em chồng không phải người chí thú làm ăn, tôi khước từ luôn. Vậy mà chồng mặt mũi sưng sỉa với vợ. Anh liên tục đưa ra các lý lẽ, ép vợ nhanh chóng bán đất.
Tối đó, trong phòng ngủ, hai vợ chồng cãi nhau to, lời qua tiếng lại. Chồng tôi và em trai xách balô rời đi, tuyên bố không thèm ở nhà tôi. Họ nói tôi sống bạc bẽo, ích kỷ.
Bố mẹ tôi buồn lòng. Ông bà hỏi đầu đuôi câu chuyện nhưng tôi không tiết lộ. Mấy ngày nay tâm trạng tôi mệt mỏi. Gia đình tôi cư xử tử tế như vậy, anh em họ còn mang ra trách cứ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ly hôn nhưng trước tình cảnh này, tôi bối rối không biết tháo gỡ sao cho êm ấm.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!