Như tiêu đề tôi chia sẻ, chồng tôi mất cách đây nửa năm. Anh ra đi sau một vụ tai nạn thảm khốc nên chẳng thể có lời nào với vợ con trước khi về bên kia thế giới. Ngày còn sống, chồng tôi là người đàn ông không có điểm gì phải chê. Anh không quá giỏi giang nhưng rất chăm chỉ, chịu khó.
Chúng tôi có 2 con nhưng các con đều nhỏ và thường xuyên ốm đau nên tôi phải ở nhà để trông con cho anh yên tâm đi làm. Chồng tôi là con trai thứ, trên anh còn có 2 anh trai và dưới anh là em gái nhưng từ ngày tôi về làm dâu, mẹ chồng vẫn ở với chúng tôi.
Bà thương và hợp với anh nhất nên bà ở với vợ chồng tôi là điều dễ hiểu. Ngặt nỗi, bà đã cao tuổi sức khỏe yếu lại khó tính nên chăm sóc bà rất mệt. Nhiều lần vợ chồng tôi thuê giúp việc theo giờ để chăm nom nhưng không ai chịu được tính khí của bà.
Chồng tôi - ngoài giờ làm, lại tranh thủ về nhà chăm mẹ để đỡ đần cho vợ. Bởi vậy, cuộc sống vất vả, chúng tôi vẫn rất hòa thuận, êm ấm.
Nhưng khi anh mất, mọi chuyện đã bị đảo lộn tất cả. Vì không còn người đỡ đần kinh tế, tôi đành gửi 2 con đi nhà trẻ để đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Điều vướng mắc ở đây chính là mẹ chồng tôi.
Tôi không thể để bà ở nhà mà không có ai chăm nom. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra tôi thật có lỗi với người chồng đã khuất bởi lúc còn sống, anh rất thương mẹ.
Tôi đề nghị họp mặt gia đình chồng để bàn phương án lo cho mẹ. Trong buổi họp, các bác và các cô đều tỏ lòng thương mẹ nhưng ai cũng có lý do riêng, khó có thể chăm sóc cho bà.
Bác cả thì đã về hưu nhưng lại đang làm bảo vệ cho một cửa hàng quần áo, không còn thời gian rỗi. Bác hai thì ly hôn vợ đã nhiều năm nay. Bản thân bác vẫn đang đi làm để lo cho 2 con chưa tốt nghiệp đại học. Cô út khóc như mưa khi nói về người anh vừa mất, về mẹ già yếu nhưng bản thân cô lực bất tòng tâm. Bởi cô là con gái về nhà chồng, không thể mang mẹ về chăm nom. Mỗi người một cảnh, ai cũng đều có lý do.
Cuối cùng các bác thống nhất trước đây vợ chồng tôi ở trên ngôi nhà của bố mẹ thì phải có trách nhiệm chăm nom bố mẹ. Nay chồng tôi mất, hoàn cảnh kinh tế khó khăn, các bác sẽ góp một khoản tiền để phụ tôi việc chăm nom mẹ.
Bất ngờ với lời đề nghị trên, tôi nói với mọi người cần thời gian để suy nghĩ. Tôi cũng thương mẹ chồng nhưng trước đây khi có chồng đỡ đần về kinh tế, tôi có thể ở nhà chăm bà. Nhưng trong tương lai, con tôi lớn lên, đi học cần nhiều thứ phải lo hơn, tôi không thể sống phụ thuộc bằng khoản “lương” các bác chi trả cho việc chăm bà.
Bên cạnh đó, chồng vừa mất, tôi chưa có ý định đi bước nữa. Nhưng sau này nếu có người cảm thông cho hoàn cảnh mình, họ có chấp nhận thêm việc tôi chăm nom mẹ của chồng cũ.
Bố mẹ đẻ tôi cho rằng tôi đã quá bất hạnh khi chồng mất sớm, nhà chồng không giúp tôi chăm cháu nay lại đẩy trách nhiệm nuôi mẹ chồng cho tôi là quá ích kỷ. Tôi nên kiên quyết từ chối và tập trung lo cho các con.
Tuy nhiên hành xử lạnh lùng như vậy, tôi thật không nỡ. Xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Độc giả B.T.H (32 tuổi)