Bạn bè cùng lứa có được tấm bằng tốt nghiệp Đại học chính quy như tôi ở làng này đếm trên đầu ngón tay còn thiếu. Vì vậy tôi được trong làng, ngoài xóm xếp vào loại con ngoan, trò giỏi và là niềm tự hào của gia đình, của dòng họ.
|
Ảnh minh hoạ: Internet |
Thế nhưng dẫu có yêu quê đến mấy, dẫu có muốn lập nghiệp ở gần bố mẹ vì tôi là trai một, sau tôi còn 2 cô em gái, đứa vừa xong cấp I, đứa dở dang cấp II, thì tôi cũng không thể đem kiến thức của cái nghề mỏ địa chất ra dụng võ nơi đất ruộng, đất vườn chuyên trồng lúa, trồng ngô được.
Do đó, chia vui với bố mẹ, với các em và làng xóm xong, tôi khăn gói tạm biệt quê nghèo ra thành phố tìm việc làm phù hợp, với mơ ước sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn cho mình và biết đâu may mắn khấm khá lên tôi sẽ bám trụ được ở cái chốn phồn hoa rồi có tiền để phụ giúp bố mẹ nuôi 2 em gái ăn học đến nơi đến chốn.
Thành phố ví như một khu rừng mà tôi là chú chim chích bé nhỏ lạc vào đó. Tưởng nơi đất rộng, kinh tế phát triển sẽ có chỗ xứng đáng dành cho tôi, nào ngờ đi đến sờn gót chân, mỏi đầu gối mà ngoại trừ những ánh mắt thiện cảm của các ông, bà chủ với tấm bằng Đại học chính quy và vẻ ngoài trẻ khoẻ, được trai của tôi không ai cho tôi cơ hội có được một việc làm như tôi mong muốn.
Nản chí tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện thu xếp đồ đạc để trở về quê, nhưng không hiểu sao cứ đêm xuống, buồn, thất vọng, trằn trọc khó ngủ tôi tự nhủ nhất định ngày mai mình sẽ tạm biệt thành phố, tạm biệt giấc mơ đổi đời của mình, nhưng khi thức dậy thấy bạn bè cùng trọ với mình người đi làm, người tiếp tục nhẫn nại đi xin việc tôi lại từ bỏ ý định buông xuôi để gõ cửa các cơ quan, các doanh nghiệp với hi vọng mình sẽ nhận được cái gật đầu ưng thuận từ họ…
4 tháng ở nhà trọ, ăn cơm bình dân đi tìm kiếm tương lai tôi đã tiêu đến đồng tiền cuối cùng của bố mẹ cho trước khi lên thành phố, lẫn số tiền tôi có được từ những ngày tôi còn làm sinh viên đi dạy thuê, đi chạy bàn, đi tiếp thị hàng cho khách. Tôi quyết định không tìm việc phù hợp với tấm bằng Đại học nữa mà cứ đâu nhận là làm, miễn sao có thu nhập để lấy ngắn nuôi dài chờ ngày may mắn…
Bà chủ nhà nghỉ cười hết cỡ khi biết tôi chấp nhận việc gì cũng làm, bà hào phòng ứng ngay cho tôi 1 tháng lương để tôi hiểu thành ý của bà khi giao cho tôi vào sổ sách khách thuê, kiếm tra đồ dùng của nhà nghỉ lúc khách trả phòng, còn tiền thì đã có con gái bà chủ thu. Công việc quá nhẹ nhàng và nhàm chán nhưng bù lại bà chủ nhà nghỉ rất lởi xởi và thỉnh thoảng lại thưởng thêm cho tôi chút tiền gọi là “cho cậu đi uống cafe với bạn bè…”.
Bạn bè tôi không có, ngược lại con gái rượu của bà chủ lắm bạn quá, nhiều hôm khách trả phòng đông mà con gái bà chủ còn mải son phấn, váy áo vì có bạn trai đứng chờ trước cửa, vậy là tôi phải thu tiền hộ, rồi kê khai cẩn thận, tối muộn hoặc sáng hôm sau mới nộp được cho cô chủ trẻ.
Làm công cho bà chủ được hơn một năm thì bỗng nhiên bà chủ bảo muốn tôi làm rể của bà. Bà khẳng định bà chọn tôi ngay từ khi tôi đến xin việc làm bởi bà biết tôi có học thức, ngoan ngoãn, hiền lành tử tế, mà điều quan trọng là con gái bà cũng rất… mê tôi mà không dám ngỏ ý?
Chưa kịp mừng vì được làm rể phố, được đổi đời bởi bà chủ sắp sang tên nhà nghỉ cho vợ chồng tôi quản lí thì chỉ sau 6 tháng làm chồng tôi lên chức bố với một cậu con trai nặng gần 4 kí mà từ mặt mũi, tay chân đến nước da của bé đều chẳng giống tôi chút nào. Còn cô vợ sành điệu của tôi cứ ai tới thăm lại một điều chồng ơi, hai điều chồng hỡi khiến tôi tan nát cả cõi lòng.