Quen nhau qua lời giới thiệu của một người bạn, Dung và Hiệu ngượng ngùng bắt cặp với nhau sau một tháng quen. Vốn là người hiền lành, nhu mì nên chẳng bao giờ Dung dám chủ động nói chuyện gì với Hiệu. Còn Hiệu lại là một anh chàng hay nói và biết lấy lòng người khác ngay lần gặp đầu tiên.
Hiệu năm nay cũng đã 28 tuổi, bố mẹ đã giục anh lấy vợ nhưng Hiệu còn ngần ngừ. Trước khi gặp Dung, anh cũng đã có vài ba mối tình nhưng kéo dài không lâu sau đó. So với những cô bạn gái trước kia của Hiệu, Dung thua xa họ về mọi thứ trừ được cái hiền lành ra thôi.
Sau gần 3 tháng yêu nhau, Hiệu bất ngờ cầu hôn với Dung khiến cô vô cùng cảm động. Dung gật đồng ý lấy Hiệu ngay, mà không để thêm thời gian tìm hiểu về vị hôn phu này. Bố mẹ Hiệu biết anh quyết định cưới vợ ông bà vui lắm. Ngay ngày hôm sau, bố mẹ Hiệu đã thuê xe về quê Dung ăn hỏi và xin cưới Dung vào ngày gần nhất.
Lễ cưới được tổ chức ngay sau đó nửa tháng sau. Ai cũng bảo chuyện tình của vợ chồng Hiệu như là chạy giặc, lúc nào cũng khẩn trương. Ngày cưới Hiệu nhìn bảnh trai và hút hồn các chị em trong bộ comple thanh lịch, còn Dung cũng xinh hẳn lên nhờ bộ váy cưới lộng lẫy, tinh khôn. Nắm tay Hiệu, trao cho nhau chiếc nhẫn cưới Dung cảm nhận được trách nhiệm của một người vợ thật nặng nề.
|
Ngày cưới Hiệu nhìn bảnh trai và hút hồn các chị em trong bộ comple thanh lịch. (ảnh minh họa) |
Đêm tâm hôn, Dung chuẩn bị sẵn cho mình một chiếc váy ngủ thật quyến rũ và bắt mắt. Cô nghĩ chắc chắn chồng sẽ thích thú và thỏa mãn hơn khi biết cô vẫn còn trinh trắng. Ngồi chờ mãi không thấy chồng lên phòng đi ngủ, mãi đến hơn 12h đêm mới thấy Hiệu mở cửa phòng đi vào. Dung muốn tạo bất ngờ cho chồng nên đã nằm sẵn trên giường đợi anh. Ắt hẳn chồng cô sẽ thích thú lắm đây. Ai dè chồng lên phòng rồi trèo lên giường ngủ luôn không đả động gì đến Dung. Bất ngờ quá, cô lay chồng dậy hỏi một câu hết sức ngây thơ.
- Chồng ơi! Anh không tân hôn à? Em chờ anh đã mấy tiếng đồng hồ chỉ để làm “chuyện này” thôi đấy.
- Hôm nay đám cưới anh mệt quá, để lúc khác đi. Vợ chồng mình sống với nhau cả đời chứ có phải 1 ngày đâu mà phải tân hôn ngay. Thôi ngủ đi.
Thế là Dung lại buồn tiu ngỉu nghe lời chồng đi ngủ, vậy là những gì cô chuẩn bị, háo hức giờ đi tong hết. Thôi thì đợi đến ngày mai vậy, liệu anh mai chồng hết mệt rồi anh có làm quá không? – Dung nghĩ bụng như vậy.
Đêm hôm sau, đến mấy hôm sau nữa chồng vẫn từ chối chuyện tân hôn với rất nhiều lý do hợp tình hợp lý. Đến tháng thứ 2 Dung uất ức quá chẳng thèm nói với chồng trước, cô chủ động tân hôn với chồng ai ngờ bị Hiệu đẩy mạnh ra. Đêm hôm ấy bị vợ bất ngờ tấn công, Hiệu ra vẻ bực tức và bỏ ra ngoài để mặc vợ ở phòng 1 mình. Trước khi đóng cánh cửa lại, anh còn bảo Dung một câu khiến cô ngớ người ra.
- Anh đã bảo “hoãn” tân hôn lại rồi mà. Lúc nào muốn anh sẽ chủ động nói với em. Coi như là vợ chồng mình “để dành” đi.
- Hơn tháng rồi, anh muốn để dành đến bao giờ nữa. Em không chịu được.
Chẳng để vợ nói dứt lời Hiệu đã đi rồi. Dung bực dọc nằm ôm gối khóc rưng rức. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, khiến việc quan trọng của đời người mà chồng hoãn lên hoãn xuống như vậy.
Nửa tháng sau Dung ra yêu sách bắt chồng phải tân hôn với mình bằng được. Đêm hôm đó, sau khi chồng tắm xong cô tiến lại vồ vập hôn chồng. Lại giống lần trước Hiệu lại đẩy vợ ra và gắt gầm lên. Bực mình vì thất bại Dung mang tờ ly hôn đập xuống bàn.
- 2 tháng kể từ ngày cưới đến giờ anh không chịu “tân hôn” với em. Có phải vì anh “yếu” hay 3D không? Nếu đêm nay anh không chịu làm “chuyện ấy” thì chúng ta ly hôn. Em không thể cứ sống mà thiếu chuyện đó được.
- Chỉ vì chuyện đó mà em đòi ly hôn sao?
- Anh thử hỏi có cặp vợ chồng nào sống thiếu chuyện đó, và có cặp vợ chồng nào cưới nhau 2 tháng rồi vẫn chưa “tân hôn” không?
- Kệ họ. Anh không quan tâm.
- Vậy anh chọn đi. Một nói ra lý do anh cứ lảng tránh chuyện đó, hai là 2 ký vào tờ đơn ly hôn này.
- Thôi được rồi. Em ép anh đấy mức này thì anh sẽ nói. Trước khi cưới em, anh đã không may dính phải bệnh…bệnh xã hội, nhưng không phải HIV đâu nhé. Vì nó lây qua đường tình dục nên anh sợ vợ sẽ bị…
- Cái gì…anh mắc mấy loại bệnh đó ư? Tại sao, trước khi cưới anh không chịu nói với tôi. Chẳng lẽ anh lấy tôi về để che mắt thiên hạ sao?
- Tại anh sợ…em sẽ không chịu lấy anh. Nhưng em yên tâm anh đang đi bệnh viện điều trị rồi. Anh sẽ sớm khỏi và thực thi nghĩa vụ của một người chồng thôi. Em chờ anh được không? Tạm thời mình cứ hoãn tân hôn đã, chờ khi nào anh khỏi rồi anh sẽ “đền” cho vợ.
- Trời đất ơi, sao tôi lại lấy phải ông chồng như anh chứ? Anh đi gái rồi về mang bệnh thế này ư? Mới cưới chồng được 2 tháng mà cuộc đời tôi đã thảm hại như này ư?
- Vợ…anh xin lỗi, cho anh cơ hội sửa sai đi. Anh biết em là người phụ nữ giỏi chịu đựng và ngoan hiền mà.
Dung chẳng thèm nói với chồng lời nào nữa. Cô lên giường nằm quay mặt vào tường khóc. Thì ra lý do anh cứ nhất định đòi “hoãn” tân hôn là đây sao? Có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến điều này. Chồng cô nhìn bên ngoài bảnh bao, phong độ là thế, ai ngờ lại…
Bây giờ chẳng lẽ vì chồng mắc thứ bệnh quái đản và có nguy cơ lây cho cô, nếu như cả hai…Liệu cô có nên bỏ chồng, tránh cho mình khỏi bệnh tật hay chấp nhận chờ chồng chữa trị khỏi bệnh đây? Tin này với cô chẳng khác gì sét đánh ngang tai cả.