Tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh, tôi đi dạy tiếng Anh ở một vài trung tâm quanh thành phố. Được một người bạn giới thiệu cơ hội đi phiên dịch cho một nhà văn nước ngoài đang sống ở Việt Nam, tôi không từ chối và rất hồ hởi nhận lời.
Anh nhà văn sau đó đã nhờ tôi làm thêm một công việc là tìm một người đàn ông lớn tuổi gốc Hà Nội, người chưa từng đi lính, để kể cho anh nghe những mẩu chuyện nhỏ về cuộc sống Hà Nội trong thời chiến, và tôi sẽ là người phiên dịch cho anh với nhân vật. Sau nhiều ngày tìm hỏi, tôi được người hàng xóm giới thiệu cho một người bạn của mình.
Bác Minh là một người đàn ông đã ngoài 70 tuổi, sống trong khu phố cổ. Năm xưa bác là kĩ sư điện, từng học ở trường Bách Khoa. Bác có một người vợ cũng rất đẹp nhưng bà đã mất từ mấy năm trước. Bác Minh sống một mình trong căn nhà gỗ trên tầng hai của một cửa hàng ở mặt đường. Khi tôi chủ động liên lạc, bác rất phấn khởi, bởi bác rất thích kể chuyện cũ cho mọi người nghe.
Lần đầu tiên gặp, tôi bị ấn tượng bởi trông bác không hề già như cái tuổi ngoài 70, hơn thế đôi mắt vẫn còn ánh lên sự thông minh, trí thức. Bác Minh dong dỏng cao, tôi nghe kể là khi trẻ bác được nhiều thiếu nữ theo đuổi. Tôi nghĩ điều đó không phải nói quá.
Tôi bắt đầu có cảm tình với bác từ sự mực thước của một người Hà Nội gốc. Bác còn là người khéo ăn nói và rất lịch thiệp. Đôi lúc vì quá say sưa nghe bác kể chuyện, say sưa nhìn vào đôi mắt sau cặp kính mà tôi quên mất rằng mình phải phiên dịch.
Tôi băn khoăn không biết là mình chỉ ngưỡng mộ bác thôi hay có điều gì khác. Thỉnh thoảng tôi và anh nhà văn ở chơi, ăn cơm với bác. Trong những dịp đó, tôi với bác Minh là người đứng trong bếp để nấu những món Việt Nam.
Một lần do hậu đậu nên tôi cắt phải ngón tay. Bác Minh vội vàng lấy băng gạc, cầm tay tôi và chăm sóc rất tỉ mẩn. Một khoảnh khắc nào đó ánh mắt của tôi và bác đã gặp nhau. Tôi bối rối đành phải đi ra khỏi bếp.
Dần dà, tôi qua lại căn nhà gỗ đó nhiều hơn mà không đi cùng anh nhà văn. Tôi xin bác Minh dạy cho mình tiếng Pháp, mặc dù tôi thậm ghét nó, và tôi biết mình chỉ đang kiếm cớ. Những lúc ở đây, tôi thấy mình có những cảm giác rất lạ kì.
Sự chăm sóc của một người lớn tuổi như bác Minh không hề giống với sự quan tâm của bố dành cho con gái, nhưng nó cũng không giống thứ tình yêu mà mấy chàng trai trẻ có thể cho tôi. Bác Minh cũng cô đơn, chỉ có một đứa con giờ đã định cư ở Úc. Tôi biết bác cũng cần một ai đó.
|
Ảnh minh họa. |
Chỉ vài tháng sau, ngôi nhà gỗ đã trở thành chỗ quen thuộc đối với tôi. Chúng tôi bắt đầu gọi nhau là anh và em như những người trẻ. Những lời xì xầm cũng bắt đầu phát tán trong con ngõ đó. Phải, một cô gái trẻ lại cặp kè với một ông già, người ta xì xầm là đúng. Nhưng tôi là người hiểu rõ nhất những gì mình dành cho anh.
Từ sự ngưỡng vọng ban đầu, tôi đã chuyển sang yêu mến và thương. Tôi ước gì anh đã không cao tuổi để tôi có thể có nhiều thời gian ở bên anh hơn. Với tôi, anh chưa từng có hành động sỗ sàng như những gì người ta nghĩ về một mối quan hệ kiểu này.
Đôi lúc chỉ một cái hôn nhẹ vào tay cũng làm tôi thấy hạnh phúc. Anh dành cho tôi sự trân quý của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình thương yêu.
Nhưng mọi chuyện đã không êm đềm như thế cho tới một ngày, chẳng hiểu bằng cách nào mà bố mẹ tôi ở quê đã biết chuyện. Ông bà dùng đủ mọi cách để gọi được tôi về và gần như đã giam lỏng tôi ở nhà.
Tôi ra ngoài đường làng cũng bị nhòm ngó, nói ra nói vào. Nhưng điều đó cũng không làm tôi đau đớn bằng việc mường tượng ra anh lủi thủi một mình trong căn nhà gỗ, với những bức chân dung của vợ mình. Tôi như phát điên lên được. Cuối cùng, gần hai tháng sau, tôi tìm cách bỏ khỏi nhà để quay về thành phố.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy tới căn nhà gỗ. Nhưng bóng dáng một người đàn ông trung niên đã làm tôi ngỡ ngàng, đó là con trai của anh. Người đàn ông đó ngạc nhiên khi tôi xuất hiện bởi anh không biết tôi là ai. Nhưng tôi đã bỏ qua anh ta để chú ý vào thứ ở sau lưng anh ta.
Đó là một ban thờ mới lập, với bức ảnh của người đàn ông có đôi mắt tinh anh. Tôi chết lặng đi trong đống cảm xúc của mình.
Người đàn ông đó đã bỏ tôi lại, nhưng cũng chính là do tôi đã để anh một mình. Tôi xin phép con trai anh để được thắp nén nhang, và để lên bàn thờ cuốn truyện của nhà văn nước ngoài, trong đó có anh là nhân vật chính.