Tôi thật không ngờ một cô gái “thùy mị”, “nết na” được gắn cái mắc “ngoan hiền”, “tử tế” lại có thủ đoạn đê hèn đến như vậy. Trước khi yêu tôi, cô ta đã từng quan lại với những gã đàn ông khác. Cô ta từng dùng cái thai để buộc người tình già phải bỏ vợ nhưng không thành, có khi nào giờ đây, cô ta cũng làm thế với tôi? Tôi đã từng hạnh phúc đến vỡ òa khi nghe cô ấy thông báo có thai.
Khoảnh khắc ấy tôi đã hét lên sung sướng, bế bổng “vợ” lên vì nghẹn ngào. Tôi coi cô ấy là “vợ” mình, dẫu chúng tôi chưa làm đám cưới. Tôi những tưởng hạnh phúc sẽ đến với mình, nào ngờ… Cô ấy giấu tôi quá nhiều điều khủng khiếp. Hận một mỗi tội là kẻ ngu muội - kẻ sau cùng biết được bí mật động trời về cô ấy khi mọi thứ đã được phơi bày. Tôi chết lặng và đau đớn, giá như đây chỉ là mơ...
Tôi và cô ấy quen nhau được hơn 2 năm rồi. Thú thực, khi gặp cô ấy tôi cũng đã ngoài tam tuần đủ chín chắn và trưởng thành. Trước đây, tôi từng yêu 2 người. Một là mối tình thời áo trắng, trẻ con, hồn nhiên, ấy vậy mà cũng khiến tôi mất 5 năm đại học để quên đi. Sau đấy, khi ra trường tôi yêu một cô gái nữa. Tình cảm ấy chỉ vừa mới nhen nhóm đã vội tàn vì gia đình cô ấy không chấp nhận một gã nghèo như tôi. Sĩ diện hảo của một thằng ông đã khiến tôi ngay lập tức chia tay.
|
Ảnh minh họa. |
Sau 2 cuộc tình đau khổ và tủi nhục, tôi lao vào làm giàu, chỉ có như vậy mới không bị có thường. Vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại, bạn bè cùng trang lứa đã lập gai đình gần hết, đứa thì con bế con bồng. Lúc này tôi nhận ra mình không còn trẻ, bố mẹ hối thúc tôi lập gai đình để có cháu bế và hơn hết tôi cũng muốn có một gia đình nhỏ như bao người. Đó cũng là thời điểm mà tôi quen Linh – một cô kế toán nhân viên công ty do tôi làm chủ.
Cô ấy hiền lành, ít nói và có năng lực, vì làm việc chung một công ty nên chúng tôi thường xuyên gặp nhau. Không biết từ lúc nào cô ánh đã trở thành cánh tay đắc lực của tôi. Công ty của tôi càng ăn nên làm ra, nên tôi càng tin tưởng cô ấy hơn ai hết. Tôi chủ động tán tỉnh làm quen dù cô ấy thua tôi 10 tuổi. Dẫu sao, tôi cũng đã đến lúc cần phải cưới vợ rồi và quan trọng tôi cũng đặt hết tình cảm của mình vào cô ấy.
Vì cả hai chúng tôi không còn quá trẻ trung nên sau vài tháng yêu nhau, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Tôi biết, cô ấy không còn trong trắng nhưng tôi không bận tâm. Tôi chỉ hỏi cô ấy có điều gì cần nói thì nói hết ra, tôi yêu ấy và dù thế nào tôi cũng chấp nhận miễn sao cô ấy đừng lừa dối tôi. Và tôi tin những gì mà cô gái ngoan hiền như cô ấy nói ra.
Và rồi cô ấy có bầu, giọt máu của tôi. Không thể tả nổi tôi đã hạnh phúc như thế nào khi nghe tin đó. Tôi nhanh chóng giục giã ba mẹ mình tới nhà cô ấy xin cưới. Những tưởng hạnh phúc đã tầm tay thì tôi lại đau đớn phát hiện ra cái quá khứ quá tồi tệ của cô ấy. Đau khổ hơn nữa là, cả gia đình tôi ai cũng biết, mọi người đều bàng hoàng về cô con dâu tương lai nên dù tôi có muốn che đậy chuyện này cũng không được nữa.
Một người quen đã nói cho ba mẹ tôi biết chuyện năm xưa cô ấy từng là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của một gia đình khác. Mới chỉ là sinh viên đại học năm thứ nhất, cô ấy đã cặp kè với một người đàn ông hơn tới mười mấy tuổi để lấy tiền trang trải cuộc sống. Ai cũng tưởng cô ấy chỉ “đào mỏ” kiếm ít tiền khi còn là sinh viên vậy thôi, nào ngờ tới khi ra trường, cô ấy còn quyết tâm khiến vợ chồng họ phải ly hôn để nghiễm nhiên trở thành bà chủ một dinh cơ.
Thậm chí, cô ấy còn dùng cả cái thai trong bụng để uy hiếp. Nhưng người vợ của vị đại gia đó đâu dễ dàng mắc mưu để thua chí một cô gái trẻ măng như cô ấy. Không thành với cái tham vọng ghê gớm đó, cô ấy bỏ đứa con trong bụng một cách tàn nhẫn và rồi bắt đầu làm lại. Tôi có thể cảm nhận thấy sự ân hận trong cô ấy nhưng cũng không thể xóa bỏ đi cảm giác khinh thường và sợ hãi trước một người đàn bà nham hiểm như vậy. Tôi bỗng nghĩ tới đứa con trong bụng mình, có khi nào nó cũng chỉ là cái cớ để cô ấy bước vào đời tôi?
Những ngày qua, cô ấy xanh xao, tiều tụy đi trông thấy. Cô ấy khóc nhiều: "Em sợ khi nói ra anh sẽ bỏ rơi em, em thật sự rất sợ... lúc đó em còn quá trẻ, cuộc sống quá khó khăn. Gia đình không hạnh phúc... nhưng giờ em cần anh, con cần anh. Xin anh hãy tha thứ cho em"...
Nhiều đêm suy nghĩ, tôi nhận ra tôi thật sự yêu Linh hiện tại - một cô gái ngoan hiền đúng nghĩa và dù có giận cô ấy cỡ nào đi chăng nữa nhưng tôi vẫn chấp nhận hết. Tuy không phải là người rộng lượng, nhưng tôi đủ chín chắn để trịu trách về những gì mình đã làm. Hơn hết trong thời điểm này, mẹ con cô ấy cần tôi, đứa không có tội. Tôi không muốn bi kịch tiếp diễn, đây sẽ là cơ hội cuối cùng để cả hai có cơ hội làm lại. Nhưng giờ đây, tôi không biết phải làm cách nào để thuyết phục gia đình chấp nhận người cô dâu như cô ấy? Với tôi quá khứ mãi là quá khứ, tương lai mới quan trọng.