Tôi lấy chồng khi còn khá trẻ, lúc bấy giờ gia đình tôi đều phản đối vì cho rằng anh không có tương lai. Anh chỉ là một công nhân nghèo, mọi người lo sợ cô tiểu thư được nâng niu như trứng mỏng là tôi đây sẽ không thể chịu khổ cực khi theo anh về nhà làm dâu. Nhưng tôi bất chấp tất cả để được đến bên anh, tình yêu tuổi trẻ của tôi vốn đã nhiều nhiệt huyết đến vậy.
Giai đoạn đầu sống bên nhau đúng là chúng tôi cực khổ thật, có bữa cơm hai vợ chồng chia nhau nửa bánh mì tôm vì không còn tiền mua gạo. Cái đói, cái khổ, cái rách rưới chúng tôi đều đã trải qua. Nhưng những ngày tháng khó khăn ấy chẳng hiểu vì sao vẫn đượm tình đượm nghĩa.
Lấy nhau một vài năm, chúng tôi dành dụm được một ít vốn liếng còi cọc từ hai bàn tay trắng. Quyết làm một cái gì đó để đổi đời, chúng tôi chạy theo kinh doanh. Với đồng vốn nhỏ, chúng tôi chỉ làm ăn theo kiểu chộp giật, buôn của người này bán cho người nọ và ăn lãi chênh khá khiêm tốn.
Có lẽ vì thương tình vợ chồng tôi nghèo khó, ông trời cho chúng tôi vài năm làm ăn thuận lợi. Từ số vốn còm ban đầu, chúng tôi đã có thể mua được xe bán tải để đánh nhiều hàng hơn, mở rộng quy mô hơn. Tất nhiên cũng có phải vay mượn thêm của người thân bạn bè một số tiền không nhỏ, nhưng nhìn thấy tương lai rộng mở, chúng tôi vẫn quyết tâm làm.
|
(Ảnh minh họa) |
Sau khi mua được xe, từ chiếc xe ấy chúng tôi mua được nhà. Số tiền chúng tôi vay nợ bạn bè người thân cũng được cày cuốc trả cho xong. Trả xong nợ, tôi với chồng lại có mục tiêu mới là mua được một căn nhà nho nhỏ ở ngoại ô. Cứ hết mục tiêu này tới mục tiêu khác được đặt ra, cả hai vợ chồng đều lăn ra làm đến quên ăn quên ngủ. Nhưng những ngày tháng ấy tuy có tủi cực, tôi vẫn thấy sao ấm áp và thân thương đến lạ.
Cho đến khi tôi mang thai đứa con đầu lòng, hai vợ chồng quyết chí dốc tất cả tiền của để dành được mua một căn nhà như ý nguyện làm chỗ chui ra chui vào để ổn định. Vốn nghĩ cái nhà vẫn là gốc rễ, huống hồ con cái sinh ra còn cần ông bà lên phụ giúp chăm nom, không thể nào ở mãi nhà trọ lụp xụp được. Vậy là chúng tôi cũng mua được nhà, vừa có nhà vừa có xe, lại có công ăn việc làm đang lên như diều gặp gió, ai cũng nói vợ chồng tôi sao mà may mắn thế!
Nhưng ông trời đúng là chẳng cho ai đầy đủ hết bao giờ. Thời điểm tôi không có tiền thì tôi có được tình yêu, đến thời điểm tôi được hưởng một chút sung túc thì cũng là lúc tình yêu đi mất. Những ngày tháng bầu bì, chồng tôi không mấy mặn mà với vợ, anh luôn lấy cớ giữ gìn cho con, sau này sinh con xong gần gũi sau cũng được.
|
(Ảnh minh họa) |
Chưa kể anh còn thường xuyên đi sớm về khuya, lúc nào cũng nói là hàng hóa, là bận rộn nọ kia. Nhưng tôi quen hết các mối hàng, khi tôi hỏi họ thì họ đều cho biết chồng tôi không đến chỗ họ như lời anh nói.
Bằng trực giác của phụ nữ, tôi biết chồng ngoại tình. Vẫn ngỡ rằng cùng chồng thuở tào khang thì sẽ được anh trân trọng, yêu thương nhiều hơn, nhưng nào ngỡ cuộc đời này vẫn bạc hơn vôi.
Một ngày, tôi tình cơ phát hiện trong máy điện thoại của chồng có những tin nhắn mùi mẫn từ một số điện thoại khác được lưu tên "Bình lái xe". Khi tôi tra số điện thoại này trên zalo thì thấy hình đại diện là một cô gái, ảnh bìa của cô ta còn chụp cạnh chồng tôi. Cả hai rạng rỡ hạnh phúc vô cùng.
Tôi thất thần, ôm bụng mình, nghĩ tới tình cảnh trớ trêu bây giờ mà rơi nước mắt. Trong khi tôi cúc cung tận tụy, cùng chồng vượt qua bao năm tháng gian khổ mới có được chút thành tựu như ngày hôm nay. Ngỡ có thêm con, nhà thêm người thì hạnh phúc gia đình sẽ càng thêm trọn vẹn, vậy mà anh lại đi bồ bịch gái gú bên ngoài.
Dòng chữ trên zalo của người phụ nữ lạ vẫn còn xoáy vào tâm can tôi. Nơi đó hai người họ ngồi trên chiếc xe đẹp mà tôi mua cho chồng đi ngoại giao với bạn hàng, họ hẹn hò gặp mặt, họ nói lời yêu thương. Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi, mơn mởn xuân thì hơn tôi nên mới được ăn quả ngọt từ chính cái cây mà tôi đã nai lưng vun trồng? Bây giờ, tôi phải đối diện với tình yêu của mình sao đây: buông bỏ hay tiếp tục giữ vững ngôi "bà cả"?