Tôi vốn là một cô gái hồn nhiên ngây thơ, rất yêu đời và có nhiều ước mơ. Trong khi bạn bè thay người yêu như thay áo thì tôi sống khép kín mình. Do suốt ngày chỉ cắm cúi vào sách vở, ít va chạm với xã hội nên kinh nghiệm sống của tôi cực kỳ ít ỏi.
Để rồi lần đầu tiên gặp được trai đẹp tôi đã mê mẩn, cứ nghĩ là người đẹp thì nhân cách cũng tốt, nhưng tôi đã thực sự sai lầm.
Lần đó tôi đang đi trên đường, không may một chiếc xe máy va chạm vào mình, dù rất đau nhưng khi nhìn thấy người ấy rất đẹp trai tôi đã quên đi đau đớn. Lo sợ tôi bị sao nên anh ấy đã đưa tôi đi bệnh viện chiếu chụp, thật may tôi chỉ bị xây xước ngoài da.
Sau hôm xảy ra tai nạn thì ngày nào anh ấy cũng đến thăm tôi, để rồi chưa đầy 1 tuần anh đã ngỏ lời yêu và tôi đã trao cái đầu tiên cho người mình yêu. Từ khi nhận lời yêu anh tôi đắm chìm trong hạnh phúc. Thế nhưng khi tôi thông báo tin có thai thì anh hiện nguyên hình là kẻ sở khanh.
|
Chưa đầy 1 tuần anh đã ngỏ lời yêu và tôi đã trao cái đầu tiên cho người mình yêu. (Ảnh minh họa) |
Anh ta bảo đã có vợ con và trách tôi mê trai đẹp, ngu thì chết. Trước khi rời khỏi phòng anh ta còn ném lại 2 triệu đồng yêu cầu tôi phá thai.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, nếu bỏ đứa con đi thì thật là thất đức quá, nếu để thì bố mẹ biết được sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu tôi mà cứ giữ đứa con này coi như là cả cuộc đời sẽ bị vùi dập. Vài lần tôi cũng đến bệnh viện định để bỏ thai nhi đi, nhưng những lời bác sĩ khuyên can khiến tôi không đủ dũng cảm để vứt đi giọt máu của mình.
Quyết tâm làm mẹ thôi thúc tôi bảo vệ con, tôi từ bỏ việc học, cắt đứt liên lạc với bố mẹ bạn bè, chuyển đến một nơi mà không ai biết gì về mình để sống.
Để có tiền sống qua ngày tôi phải đi rửa bát thuê, chạy bàn ở quán cơm phở từ sáng sớm đến đêm khuya, ăn uống kham khổ sống qua ngày. Trong đầu tôi không có một chút hiểu biết gì về việc chăm sóc thai nhi cho tốt, chỉ có mỗi suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền nhiều.
Suốt thời kỳ mang thai thỉnh thoảng tôi bị ra huyết đỏ, nhiều lần cũng định đi khám nhưng lại tiếc tiền nên thôi. Với lại thai nhi vẫn phát triển bình thường nên tôi cũng không quá quan tâm.
Lúc đầu con tôi sinh ra cũng bình thường như bao đứa trẻ, nhưng càng lớn thì con tôi càng có những biểu hiện lạ, cứ ngồi ngây ra không khóc không cười. Cứ tưởng con ngoan vì thương mẹ nhưng sau một lần con ốm đưa vào viện thì tôi choáng váng khi biết con bị câm điếc bẩm sinh.
Nhìn thấy ánh mắt vô hồn của con tôi thấy trách mình nhiều hơn, giá ngày đó tôi tỉnh táo hơn thì đã không mờ mắt vì trai đẹp. Và quan trọng hơn là tôi đã thiếu hiểu biết về sức khỏe sinh sản hại cả bản thân và con.
Nhìn con mà tôi thấy mình đúng là người mẹ tồi, sự ngu muội của tôi đã đẩy con đến cuộc sống không có tương lai. Tôi đúng là người mẹ chẳng ra gì phải không mọi người? Giờ làm sao để thoát khỏi cảnh khổ cực này đây, đời tôi rồi vả đời con tôi nữa?