Tôi và chồng không phải là bạn học, công việc kinh doanh tại nhà của tôi khác hẳn công việc cơ quan nhiều bạn bè của chồng. Nhưng ngày đầu năm đầu tháng, cô lớp trưởng của chồng mời nhiều quá, tôi nể nên theo chồng dự một buổi họp lớp của anh.
Chồng tôi vừa bước vào sảnh nhà hàng đã có vài người bạn cả nam lẫn nữ ào ào đến. Người khen lâu quá không gặp Tuấn mà vẫn giữ được dáng như xưa “chứ đàn ông 40 đa số quảy thùng nước lèo hết rồi”.
Cả nhóm ồ à chào nhau rồi ai cũng tản đi. Bỗng anh bạn tên Hậu đưa một chị đi về phía chúng tôi, anh Hậu bắt tay chồng tôi xong thì hướng mắt về người đứng cạnh bảo: “Chắc Tuấn còn nhớ Hương chứ? Bạn ấy theo chồng ra nước ngoài mười mấy năm nay mới về”.
Chồng tôi dụi mắt vài giây rồi thốt lên “Á, Hương “qua đèo” phải không? Trời ơi…sao nay dáng mi nhon nhìn không ra luôn nha!”.
Chị Hương đối diện chúng tôi có dáng người cao gầy xinh xắn, bộ váy màu thiên thanh vừa trễ vai lại vừa hở ngực, trông rất sành điệu. Chị bảo mười mấy năm mới về lại Việt Nam nên có nhiều bỡ ngỡ về đường xá và các mối quan hệ, nên tất cả đành nhờ vả bạn bè.
Anh Hậu nhanh nhẹn vỗ vai chồng tôi: "Chỗ bạn bè cũ, nếu không ngại thì ông Tuấn và bà xã vui lòng giúp bạn Hương hòa nhập cộng đồng nha! Tôi đầu năm lu bu quá".
Tôi vốn không suy nghĩ nhiều, khi chị ấy hỏi về công việc của vợ chồng mình, đều thật thà nói hết. Cuộc sống chúng tôi cũng không tệ, chồng tôi làm bên công ty bất động sản, tuy cực một chút nhưng thu nhập khá. Tôi mua bán quần áo may sẵn ở nhà cũng đủ chi dùng, hai con trai thì ngoan ngoãn, học giỏi. Tôi huyên thuyên hào hứng xem Hương như bạn bè thân thiết mà quên để ý mấy lần đạp chân của chồng.
Rồi chồng tôi xin phép hai “bà tám” để đi tìm các bạn nam. Bấy giờ Hương mới "lật bài" làm tôi tá hỏa: "Em có biết anh Tuấn là người yêu cũ của chị không? Hồi đó tụi chị yêu nhau lắm, nhưng tại ba mẹ chị chê ảnh nghèo không gả. Chứ hông thôi bây giờ con xe ảnh vừa mua đó đã mang tên chủ sở là chị chứ không phải là em rồi".
Tôi như người từ cung trăng rơi xuống, quả thật tôi có nghe chồng nói về việc từng “trồng cây si” một cô tên Hương. Nhưng chỉ là mối tình đơn phương thời học trò thoáng qua, vì lúc đó anh ngưỡng mộ Hương bởi cô ấy là Bí thư chi đoàn rất năng nổ. Rồi Hương công khai cặp kè với cậu bạn lớp bên, thời năm 2000 mà bạn trai ấy đi xe máy “tem lửa” là dữ dội lắm, gái theo cả đoàn.
Họ chưa hề thề thốt hò hẹn chi nên bây giờ gặp Hương chồng tôi mới “tỉnh” như vậy. Còn gọi Hương bằng cả biệt danh dễ mích lòng đó nữa. Chứ nếu là người yêu, sao ban nãy anh nhìn mấy giây mới nhận ra cô?
Tâm lý tôi phân tích dữ dội nhưng chẳng muốn tạt gáo nước lạnh vào mặt bạn cũ của chồng, nên nói khẽ: "Dạ, em có nghe anh Tuấn nói từng yêu đơn phương một cô bạn tên Hương. Nhưng cô đó hình như không biết, rồi anh ấy cũng mặc cảm mình nghèo nên sau lớp 12 là không còn biết tin về nhau nữa".
|
Ảnh minh hoạ |
Hương thở dài rất khẽ, rằng hồi đó dại ngu nên không nhận ra tình cảm của Tuấn, để chạy theo cái vỏ nổi trội bên ngoài của người khác. Mười lăm năm xứ người làm dâu làm vợ trăm đắng ngàn cay rồi cũng ly hôn và về lại quê nhà làm lại cuộc đời từ con số 0.
Tôi bảo rằng cuộc đời vốn có nhiều điều mà ta sẽ không biết trước được, như anh Tuấn chồng em đó, gia cảnh nghèo khó suýt bỏ đại học luôn. May nhờ anh siêng năng và có nghị lực nên bao khó khăn đều vượt qua mà có được ngày nay.
Bỗng dưng chị Hương hồ hởi: "Ừ, anh Tuấn của chị ảnh giỏi vậy đó! Mà tại chị và ảnh không có duyên nợ nên đành vậy. Giờ em có được anh Tuấn của chị rồi thì em ráng chăm sóc cưng chiều ảnh nha! Để không khéo con khác nó cướp mất em ạ".
Tôi buồn cười cho cụm từ "anh Tuấn của chị", muốn vặn lại rằng "ủa chị, anh Tuấn bây giờ của ai?", nhưng phép lịch sự không cho phép, nên cười nhẹ rằng: "Hai đứa em đã cưới nhau 12 năm. Chồng em em biết mà. Đàng hoàng nghiêm chỉnh lắm, dễ gì gái bên ngoài nhào vô được. Bởi đàn ông khôn ngoan sẽ không bao giờ vì một tô phở mà hất đổ mâm cơm". Mặt Hương có chút biến sắc rồi giả lả chào tôi và đi tìm bạn khác.
Tôi ngồi lại một mình, thấy buổi họp lớp không vui tí nào. Đáng ra vào những dịp thế này, bạn bè cũ gặp nhau, hỏi thăm cuộc sống hiện tại và sức khỏe nhau là tốt nhất. Nếu thân thiết hơn thì giúp đỡ nhau thêm trong công việc. Còn muốn cà khịa để lung lay hạnh phúc của người khác thì quả thật là mất hết ý nghĩa và uổng phí cả thời gian của người tham dự.