Bé Molly Bywater bị hội chứng Prader-Willi Syndrome, một rối loạn gien khiến lúc nào cũng thấy đói, học hành khó khăn và phát triển bất thường. Mẹ của cô bé, hiện sống ở Cheshire, đã buộc phải dùng khóa nhựa khóa hết các cửa tủ bếp lại và mọi đồ ăn thức uống đều được đặt xa tầm với của bé. Mặc dù đã lắp tới 6 chiếc chặn cầu thang để ngăn không cho Molly tới gần đồ ăn nhưng cô bé này vẫn tìm đủ mọi cách trèo qua hoặc chui qua. Điều này buộc gia đình phải lắp thêm một chiếc cổng to ngay trong bếp. Khi sinh ra đã không có lỗ mũi, bé Molly phải thở bằng máy trong vòng 36 giờ sau đó mới có thể tự thở. Bác sĩ giải thích bé bị hẹp đường thở ở mũi do các tế bào bít lại. Một tuần sau, cô bé được phẫu thuật tạo hai lỗ mũi để có thể đưa ống vào giữ cho lỗ mũi được mở. Năm 2 tuổi, vì lỗ mũi lại bị bít lại nên bé Molly lạ phải phẫu thuật lần 2 và trong tương lai sẽ còn phải phẫu thuật thêm nếu lỗ mũi cứ bị bít lại. Cuộc sống của Molly lúc nào cũng xoay quanh đồ ăn thức uống. Đi đến bất kỳ nơi nào, điều đầu tiên Molly làm là quan sát xem có đồ ăn hay không, thậm chí lật tung sofa và bên dưới đồ đạc lên để tìm đồ ăn. Molly thường thức dậy vào lúc 2 giờ sáng và hỏi đã đến giờ ăn sáng chưa, rồi tiếp tục hỏi khi nào đến bữa trưa, bữa tối. Cô bé không khi nào thấy no và ăn liên tục, ăn bất kỳ thứ gì vào bất kỳ khi nào có thể, cảm tưởng như dạ dày no căng đến mức có thể vỡ ra. Điều này hết sức nguy hiểm. Thậm chí khi lo lắng vì đói, Molly có thể tự cấu da mình ra đến khi chảy máu. Sợ ảnh hưởng tới sức khỏe và cả tính mạng, không ai dám để bé Molly một mình vì cô bé sẽ nghĩ ra mọi cách để ăn. Hội chứng Prader-Willi là bất thường ở chromosome số 15 và không có phương pháp điều trị. Trẻ em bị hội chứng này có thể ăn nhiều gấp 6 lần những trẻ cùng tuổi mà vẫn thấy đói. Giải pháp chỉ là kiểm soát các triệu chứng bằng cách duy trì chế độ ăn uống khỏe mạnh và cân bằng.
Bé Molly Bywater bị hội chứng Prader-Willi Syndrome, một rối loạn gien khiến lúc nào cũng thấy đói, học hành khó khăn và phát triển bất thường.
Mẹ của cô bé, hiện sống ở Cheshire, đã buộc phải dùng khóa nhựa khóa hết các cửa tủ bếp lại và mọi đồ ăn thức uống đều được đặt xa tầm với của bé. Mặc dù đã lắp tới 6 chiếc chặn cầu thang để ngăn không cho Molly tới gần đồ ăn nhưng cô bé này vẫn tìm đủ mọi cách trèo qua hoặc chui qua. Điều này buộc gia đình phải lắp thêm một chiếc cổng to ngay trong bếp.
Khi sinh ra đã không có lỗ mũi, bé Molly phải thở bằng máy trong vòng 36 giờ sau đó mới có thể tự thở. Bác sĩ giải thích bé bị hẹp đường thở ở mũi do các tế bào bít lại. Một tuần sau, cô bé được phẫu thuật tạo hai lỗ mũi để có thể đưa ống vào giữ cho lỗ mũi được mở.
Năm 2 tuổi, vì lỗ mũi lại bị bít lại nên bé Molly lạ phải phẫu thuật lần 2 và trong tương lai sẽ còn phải phẫu thuật thêm nếu lỗ mũi cứ bị bít lại.
Cuộc sống của Molly lúc nào cũng xoay quanh đồ ăn thức uống. Đi đến bất kỳ nơi nào, điều đầu tiên Molly làm là quan sát xem có đồ ăn hay không, thậm chí lật tung sofa và bên dưới đồ đạc lên để tìm đồ ăn. Molly thường thức dậy vào lúc 2 giờ sáng và hỏi đã đến giờ ăn sáng chưa, rồi tiếp tục hỏi khi nào đến bữa trưa, bữa tối.
Cô bé không khi nào thấy no và ăn liên tục, ăn bất kỳ thứ gì vào bất kỳ khi nào có thể, cảm tưởng như dạ dày no căng đến mức có thể vỡ ra. Điều này hết sức nguy hiểm. Thậm chí khi lo lắng vì đói, Molly có thể tự cấu da mình ra đến khi chảy máu.
Sợ ảnh hưởng tới sức khỏe và cả tính mạng, không ai dám để bé Molly một mình vì cô bé sẽ nghĩ ra mọi cách để ăn.
Hội chứng Prader-Willi là bất thường ở chromosome số 15 và không có phương pháp điều trị. Trẻ em bị hội chứng này có thể ăn nhiều gấp 6 lần những trẻ cùng tuổi mà vẫn thấy đói. Giải pháp chỉ là kiểm soát các triệu chứng bằng cách duy trì chế độ ăn uống khỏe mạnh và cân bằng.