Thu Hương và Thu Hạ là hai chị em mồ côi sống trong một làng chài nghèo khó. Vài tuần trước, tai hoạ ập đến hai chị em khi mới hai mươi tuổi, Thu Hương đã phải cưa cả hai chân sau một tai nạn ô tô. Lúc ấy, Thu Hạ đang định tìm một mối tốt để gả Thu Hương đi. Mọi chuyện đến bất ngờ như một cơn giông tố, chẳng để ai kịp trở tay.
Thu Hương khi tỉnh dậy thấy hai chân không còn chỉ biết khóc, cả ngày cô ngửa cổ lên than trời, song trời không một lần trả lời cô. Dù cô biết mình không làm gì sai cả, nhưng cô vẫn không thể không dằn vặt bản thân mình.
Cả ngày Thu Hương đều trầm tĩnh, không muốn nói chuyện với ai. Cô mặc cảm ngồi trong phòng riêng, thường xuyên có ý nghĩ muốn chết cho xong.
Chị gái cô là Thu Hạ, hơn cô ba tuổi, khi ấy chị chuẩn bị lấy chồng, một người cùng làng. Nhà trai đã đến hỏi cưới hết rồi, chỉ quyết ngày đẹp nữa thôi. Nhưng nhìn em gái lúc nào cũng ủ rũ ở nhà, ngồi nhìn gương với đôi chân bị cưa cụt và khóc mà Thu Hạ cũng không kìm nổi lòng.
Hai chị em thương yêu nhau từ tấm bé, một mình cô nuôi nó lớn lên, có cái gì cũng chia sẻ cho nó. Vậy mà giờ đây nhìn em đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, trong khi mình lại sắp vui vẻ hạnh phúc bên chồng… điều ấy khiến cô cảm thấy tự giận dữ.
|
(Ảnh minh họa) |
- Em muốn lùi lại ngày cưới.
Suy nghĩ kỹ càng, Thu Hạ đến gặp người yêu và nói câu đó. Trong lòng cô phân vân đủ đường, cho đến khi đưa ra được quyết định thì cô cũng không còn muốn cưới nữa. Cô nói lùi lại ngày cưới… vô thời hạn, cô không cho anh được một lời giải thích, cũng như một thời gian chính xác cụ thể.
Anh tức giận hỏi:
- Em nói thế mà nghe được sao? Nhà anh đã chuẩn bị hết rồi, em muốn bỏ là bỏ được à?
Thu Hạ không nói, chỉ khóc nấc trên vai anh. Cô không thể đi lấy chồng và bỏ em gái lại một mình. Cô muốn lo cho nó trước rồi mới lo cho mình sau.
- Anh có yêu em không? - Cô hỏi.
- Anh không yêu em thì yêu ai? - Anh hỏi lại.
- Vậy em cắn rơm cắn cỏ em lạy anh, anh hãy bỏ em đi, huỷ hôn lễ. Để em được chăm sóc em gái của mình.
Người yêu của Thu Hạ tức quá bỏ về, anh ta nói rằng cô dám huỷ hôn anh, thì anh cũng dám nguyền rủa cô cả đời này không lấy được chồng. Chuyện đó tày trời đến độ vài tháng sau, người ta vẫn còn nhắc mãi. Rằng con Thu Hạ huỷ hôn với thằng Giáng. Nhà trai người ta đến tận cửa đòi sính lễ rồi tiền chuẩn bị các thứ, Thu Hạ hoàn trả lại không thiếu một xu.
|
(Ảnh minh họa) |
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một hôm Thu Hương ngỏ lời với chị rằng cô ấy muốn lấy chồng. Thu Hạ mừng rỡ hỏi là ai thì cô mới bẽn lẽn tiết lộ:
- Là anh Giáng!
Câu trả lời ấy như một cú đánh mạnh khiến cô chao đảo. Đôi chân tê rần không còn lấy một cảm giác nào nữa, cô nhìn em mình đang cười hạnh phúc mà không khỏi đau lòng. Tại sao lại là anh ta? Hai người đã yêu nhau từ lúc nào mà cô không biết?
Thu Hương cúi đầu nói nhỏ:
- Em biết chị và anh ấy… nên em mới giấu. Với lại, em cũng lỡ có thai rồi chị ạ. Phải cưới ngay thôi.
Mọi chuyện cứ như một cái vòng luẩn quẩn, càng lặp lại thì chuyện càng khiến người ta bàng hoàng hơn. Đột nhiên lúc ấy, Thu Hạ nghĩ liệu đây có phải là một trò trả thù của Giáng không? Nhưng cô chẳng dám hỏi.
Thương em, Thu Hạ chỉ biết chuẩn bị lễ cưới rồi lại lần nữa muối mặt nghe những lời chỉ trích bên phía nhà trai ngày dạm ngõ. Giáng thì chẳng thèm để ý đến cô, thậm chí là Thu Hương anh cũng chẳng ngó ngàng. Trong lúc mọi người đang ngồi uống nước, Thu Hạ bắt gặp anh đang tán tỉnh đứa hàng xóm.
- Anh đang trả thù tôi đấy à? - Thu Hạ hỏi. - Anh có phải là đàn ông không?
Ai ngờ anh ta vênh mặt đáp lại đầy tự mãn rằng:
- Là em gái cô yêu thầm tôi từ lúc chúng ta còn yêu nhau đấy. Nó thấy cô rời bỏ tôi nên tự động đến trao thân.
Thu Hạ toan tát anh ta một cái, nhưng anh ta tránh được. Anh chỉ vào mặt cô mà nói:
- Có giỏi thì huỷ hôn nữa xem nào? Tôi thách cô.
Nói xong anh ta nghênh ngang bỏ đi.
Cô không phải là không dám huỷ hôn, mà là em gái cô sẽ không huỷ hôn. Con bé từng nói với cô rằng nó không muốn trở thành gánh nặng của cô nữa, nó sẽ tìm một ai đấy cưới, rồi để cô có được mái ấm hạnh phúc.
Trời đổ một cơn mưa, Thu Hạ ngồi dưới sân khóc. Phàm là chuyện trong đời, cái gì cũng không thể một tay mình quyết định hết được. Phàm là chuyện của người khác, lại càng chẳng đủ sức để chen ngang. Phàm là số phận, thì hầu như đâu cũng là ngang trái.