Gia đình bà có một hạnh phúc vô cùng viên mãn: 4 đứa con đều đã trưởng thành có công ăn việc làm ổn định, chỉ còn mỗi cô con út đang học năm cuối đại học cũng sắp ra trường.
Bà về hưu trước ông 2 năm và ở nhà trông cháu rồi lo chuyện cơm nước cho cả nhà. Dù đại gia đình có tận 8 người tính cả rể đầu nhưng chưa bao giờ trong nhà có sự cãi vã hay mâu thuẫn với nhau.
Bố mẹ mẫu mực, các con ngoan ngoãn biết yêu thương nhau; bà chỉ mong hạnh phúc giản dị này sẽ duy trì mãi mãi như vậy, các con lần lượt dựng vợ gả chồng rồi sinh con đẻ cái; ông bà nắm tay nhau cùng già đi, sáng chiều đi tập dưỡng sinh rồi về chơi với cháu; 1 năm đi du lịch 2-3 lần thế là mãn nguyện.
Nhưng rồi bất chợt bà phát hiện ra, ông đang cặp kè với cô đồng nghiệp bằng tuổi con gái cả nhà bà; bà sốc nặng bởi vì ông là giảng viên ưu tú - trưởng khoa nổi tiếng của trường Luật; vậy mà tại sao ông lại làm cái chuyện trái với luân thường như vậy.
Niềm tin cùng với sự tôn trọng chồng tan vỡ, bà đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt hàng ngày diễn vai người thầy- người bố - người ông mẫu mực mà sau lưng lại lén lút hẹn hò với 1 cô gái trẻ kém minh 27 tuổi.
Bà đã có cuộc nói chuyện rõ ràng với ông, bà mong ông hãy vì gia đình - vì các con và cháu mà thay đổi và chấm dứt mối quan hệ sai trái đó đi. Nhưng trái ngược với sự mong đợi của bà, ông đã bày tỏ quan điểm của mình: ông muốn che chờ cho cô gái đã ly hôn chồng đó, ông muốn bảo vệ 2 mẹ con họ và ông đã coi đứa con trai của cô gái đó như là con đẻ của mình.
Bà thấy thật nực cười khi sống vơi nhau quá nửa đời người, bây giờ ông lại nói là ông đã tìm được tình yêu đích thực ở cô ấy, ông coi đứa con của cô ấy còn kém tuổi cháu mình như con đẻ của mình. Bà lo sợ về sự bình yên của gia đình này sẽ không còn tồn tại được bao lâu nữa.
Suy nghĩ nhiều bà liên tục mất ngủ, ăn uống cũng không được, bà đã ngã bệnh. Các con lo lắng đưa bà vào viện uống đủ thứ thuốc nhưng không một ai biết bà chính là bị tâm bệnh; mà lại không nói với ai. Bà chọn cách tự chịu đựng một mình để các con được vui vẻ, không phải buồn lòng và hơn tất cả, bà không muốn sự kính trọng và tôn thờ của các con bà đến ông bị tan vỡ; ông là một người rất trọng danh dự, ông sẽ thế nào khi bị chính người thân của mình quay lưng.
|
Ảnh minh họa. |
Bà cứ không ăn được ngủ được như vậy khiến sức khỏe đi xuống trầm trọng, rồi trong một lần đi ra ngoài bà bị trúng gió và phải nhập viện; bệnh tình trở nẻn rất rặng và không cứu chữa được. Trước khi mất, bà dặn dò các con đủ thứ rồi nói "3 năm sau con hẵng cho bố lấy vợ mới nhé".
Nghĩ rằng bà bị lẫn nên mấy đứa con của bà động viên mà nhanh khỏe lại bố chỉ yêu mình mẹ thôi, bà cười yếu ớt che giấu bí mật này rồi lặng lẽ ngắm nhìn các con lần cuối sau đó yên tâm đi ngủ. Giấc ngủ đó vĩnh viễn bà đã không bao giờ tỉnh lại, sáng hôm sau bác sỹ báo tin cho gia đình biết mà ai nấy đều giật mình.
Cái chết của bà là cú sốc rất lớn đối với các con của bà, một gia đình đang hạnh phúc êm ấm như vậy nay đã thiếu mất một thành viên trụ cột rồi. Thương nhất là cô con gái út, cô là đứa thân với mẹ mất; từ ngày mẹ mất bỗng trở nên lầm lì, ít nói hơn.
Gia đình 8 người dần tách ra mỗi người một nơi; vợ chồng chị cả ra ở riêng, 2 anh cũng thuê trọ ngoài cho gần chỗ làm, căn nhà giờ chỉ còn mình bố và cô con út. Hằng ngày, đến giờ đi làm về là cô lại thấy bố vào phòng thờ rất lâu; có hôm cô còn thấy ông đứng lặng nhìn di ảnh của mẹ. Cô thoáng nhìn ông bằng một tia oán hận nhưng rất nhanh sau đó lại vội vàng lắc đầu và trở về phòng.
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc đã đến ngày giỗ đầu của mẹ; các anh chị cũng tụ họp về nhà làm giỗ cho mẹ và ngủ lại chơi mấy ngày; tối hôm sau khi mọi nguời đang quây quần bên nhau, ông đã lên tiếng nói 1 chuyện:
- Bố muốn lấy vợ mới. Cả nhà sững sờ, rồi chị cả cất tiếng nói trươc
- Bố, bố nói gì vậy ạ; mẹ con mới mất chỉ có 1 năm thôi mà.
- Người mất thì cũng đã mất rồi, bố đang tìm hiểu một người và muốn cho cô ấy một danh phận.
- Con không đồng ý đâu bố, mẹ mới mất chưa xanh cỏ, mẹ đã dặn phải 3 năm sau mới cho bố lấy vợ mà. Anh hai nóng nảy nói
- Bây giờ cô ấy đã có thai rồi, bố không thể để cho người ta phải chịu thiệt được. Ông bình tĩnh nói.
- Rốt cuộc bố đã hẹn hò với người đó bao lâu rồi trong khi mẹ chúng con mới mất, tại sao bố lại đối xử với mẹ con như vậy; con thất vọng về bố. Chị cả tiếp tục nói
- Ý bố đã quyết rồi, bố đã vất vả cả đời vì chúng con, bây giờ bố muốn tìm hạnh phúc cho mình. Ông quả quyết.
- Hạnh phúc của bố đã giết mẹ của con. Cô con gái út bật dậy gào lên
- Út, em nói linh tinh cái gì vậy hả, không được hỗn với bố. Anh 3 kéo tay cô ngồi xuống.
- Anh buông ra, em không thể chịu được nữa rồi. Bố mà chúng ta luôn tôn thờ và kính trọng đã cặp bồ với cô đồng nghiệp bằng tuổi của chị cả, cô ta ly hôn chồng và có một đứa con rồi. Mẹ vì chuyện này mà suy sụp tinh thần, nhưng mẹ vẫn giấu cả nhà để chúng ta vẫn tôn trọng bố; con đã vô tình nghe bố mẹ cãi nhau trong phòng, con hận bố, vì bố mà mẹ chết rồi đó huhu. Cô òa lên khóc nức nở, bí mật lâu nay đã được giải tỏa hết.
Trong nhà bao trùm lên một không khí yên lặng nặng nề, ai nấy đều rất sốc trước sự thật này; còn ông thì cúi gằm mặt xuống không nói gì. Bỗng nhiên có tiếng động lớn phát ra từ phòng thờ, mọi người chạy vào xem thì giật mình khi nhìn thấy di ảnh của bà đổ úp xuống; anh hai chạy vào dựng lên thì lúc quay đi lại thấy bị đổ, cứ như vậy cho đến cả 3 lần.
Các anh chị và cô đều cảm thấy sợ hãi và thương bà, riêng mình ông đứng trầm ngâm một hồi rồi lặng lẽ dựng tấm di ảnh lên, thắp nén hương ông khấn: 'Mình ơi tôi sai rồi, tại tôi mà mình ngã bệnh; xin mình hãy tha thứ cho tôi để tôi chuộc lại lỗi lầm bên các con".
Không ai nói với ai điều gì nữa, nhưng tất cả mọi người đều biết rằng: di ảnh của bà không còn đổ xuống nữa.