Tôi năm nay 29 tuổi, đang sống và làm việc tại Sài Gòn hoa lệ. Tôi cũng đã kết hôn và có gia đình riêng hạnh phúc được 5 năm. Mọi thứ sẽ thật bình yên với tôi nếu như không có chuyện tháng trước, người cha bỏ rơi tôi và mẹ gần 20 năm bỗng dưng quay về tìm.
Tôi vốn được sinh ra tại một miền quê nghèo ở Long An, tuy cuộc sống vất vả nhưng cha mẹ khi đó vẫn luôn yêu thương, cho tôi được đủ đầy. Mẹ tôi là người thông minh, tháo vát, việc gì bà cũng nhận làm để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Cha tôi đi xây nhà cho người ta nhưng tiền kiếm được chỉ bằng một nửa của mẹ.
Đến khi tôi lên 5 tuổi, gia đình tôi kiếm được nhiều khoản lớn hơn nhờ mẹ tôi đem tiền dành dụm đi đầu tư đất. Nhà tôi nhanh chóng trở thành “đại gia” trong làng, cha tôi cũng vì thế mà bỏ công việc xây dựng, chỉ ở nhà hưởng thụ.
Người đời nói không sai “nhàn cư vi bất thiện”, cha tôi ở nhà rảnh rỗi lại đâm thói ăn chơi, hết rượu chè, cờ bạc đến cá độ... nên ông đem nợ về nhà. Mẹ tôi vì muốn yên ấm gia đình nên thời gian đầu chỉ khuyên nhủ cha tôi vài câu và vẫn trả nợ cho ông.
Thế nhưng cha vẫn chứng nào tật nấy, sau nhiều tháng liên tục như vậy, mẹ tôi bất mãn và hai người cãi nhau căng thẳng. Số lần cha tôi đi nhậu, đi chơi qua đêm càng lúc càng nhiều. Đỉnh điểm tới lần cha đánh mẹ đến chảy máu, phải vào viện khâu vết thươn thì tôi thể hiện thái độ ghét cha.
Về sau, tần suất cha đánh đập mẹ càng nhiều hơn khiến khắp cơ thể mẹ toàn vết bầm tím. Tôi từ yêu thương chuyển sang ghét bỏ và cuối cùng là thù hận cha mình.
Tuổi thơ của tôi ngày đó cũng chỉ còn đọng lại cảnh cha mẹ đánh nhau, người lạ đến nhà đòi nợ. Đến năm tôi 9 tuổi, vì can ngăn cha đánh mẹ mà tôi vô tình làm đổ bình rượu rắn ông ngâm lâu năm. Thế là ông cầm cây chổi gần đó đánh vào người tôi. Mẹ tôi không nhẫn nhịn được nữa, bà đứng bật dậy can ngăn và đẩy ngã cha tôi. Trong cơn tức giận ngút trời, bà đòi li hôn ngay lập tức rồi kéo tôi đi về bà ngoại ở mấy ngày.
Đến khi hai mẹ con tôi về lại nhà để làm thủ tục li hôn thì bàng hoàng trước khung cảnh trong nhà. Căn nhà trống trải chẳng còn đồ đạc gì, cha tôi đã bán hết mọi thứ từ cái xe máy, tivi đến bộ loa đài, cái quạt... Tiền tiết kiệm bao năm của mẹ cất trong tủ cũng bị ông phá khóa lấy hết đi. Mẹ tôi gần như trắng tay, may còn lại cuốn sổ đỏ căn nhà do mẹ tôi nhờ người thân giữ từ trước đó.
Sau đó mẹ tôi đi khắp nơi hỏi han tìm nơi sống của cha tôi thì biết ông đã bỏ xứ đi trốn cùng một phụ nữ làng chơi. Cả tôi và mẹ đều rơi vào tuyệt vọng, chỉ biết nương tựa nhau mà sống tiếp.
Thời gian 20 năm trôi qua, mẹ tôi đã mất vì bệnh trọng, bây giờ cha tôi tìm đến và xin lỗi tôi, muốn hai cha con nhận lại nhau. Ông còn nói nếu tôi đồng ý chăm sóc ông từ giờ đến lúc ông mất thì ông sẽ kí giấy chuyển nhượng một mảnh đất 300m2 ở Hòa Bình và 5 tỷ tiền tiết kiệm sang cho tôi.
Ảnh minh họa
Nghe ông nói tới số tiền lớn mà tôi bình thản đến lạ, chỉ như gặp một người lạ mình từng rất hận. Từ ngày ông đem ôm hết tài sản bỏ đi biền biệt, bỏ rơi tôi trong tất cả những dịp quan trọng nhất của đời người thì tôi đã không còn người cha nữa. Giờ ông chẳng còn ai, cũng không có con chăm sóc nên mới về tìm lại tôi thì tại sao tôi phải nhận lại người ba tồi tệ như thế?
Tôi từ chối lời đề nghị của ông, từ chối cơ hội lấy được khối tài sản lớn. Ai cũng nói tôi quá ngốc, ông ấy bị bệnh có sống được mấy năm nữa đâu mà không nhận cái giá hời ấy, nhưng chỉ tôi biết thứ tôi cần đã mất đi vĩnh viễn.